Chương 16
“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không thể bỏ mặc cha tôi mà không lo được ,Mạc Hàng Phong tôi rất cảm tạ anh đã cứu tôi hai lần, lần sau nếu có chuyện giống như vậy xảy ra thì tôi đành chấp nhận số phận của mình, đây là lựa chọn của bản thân tôi” tôi nói với Mạc Hàng Phong
Mạc Hàng Phong gật đầu ,sau đó lấy từ trong cơ thể anh ta ra một quả cầu lửa và thả quả cầu lửa vào cơ thể tôi, rồi nói với tôi :”phong tục làng của ngươi là thiêu người ,mang người còn sống thiêu chết , ta cho ngươi quả cầu lửa, có quả cầu lửa này ngươi không phải sợ bị thiêu chết, nếu ngươi gặp nguy nó sẽ giúp ngươi thoát nguy “
Mạc Hàng Phong đang nói thì lại lấy thêm một quả cầu nước cho vào cơ thể tôi, và nói:”nước và lửa tương khắc với nhau, trong cơ thể ngươi có nước thì không cần phải sợ nữa, cho dù bọn họ có đối phó với ngươi thế nào ,một quả cầu lửa và một quả cầu nước cũng đủ giúp ngươi “
“Mạc Hàng Phong, kỳ thật anh không cần thiết phải giúp tôi như vậy đâu “
“Ta tự nguyện, ta vui vẻ, sao ngươi nhiều lời vậy ” Mạc Hàng Phong nghe những gì tôi nói, anh ta nhíu mày kiêu ngạo nói
Tôi “……..” tôi biết là Mạc Hàng Phong muốn tốt cho tôi, tôi lo lắng không biết tai nạn gì sẽ xảy ra với tôi nữa, nên không nói thêm gì nữa, kỳ thật ngoại trừ Mạc Hàng Phong không phải là người ra, thì mọi thứ khác anh ta cũng khá tốt ,mặc dù tôi nói rằng điều này tốt điều này không tốt, nhưng lúc tôi gặp nguy hiểm ,anh ấy luôn là người đầu tiên xuất hiện để cứu tôi
Đối với tôi mà nói, anh ấy giống như một vị thần, người luôn có thể xuất hiện trước mặt tôi lúc tôi gặp nguy hiểm
Mạc Hàng Phong mở ra kết giới và nói với tôi :”về nhà đi ” ,sau đó vẫy vẫy bàn tay to lớn trước mặt tôi và tôi đã ngất đi, khi tỉnh dậy thì tôi đã nằm trên giường của mình, làm sao mà tôi quay về được? Tôi không khỏi nhíu mày ,chẳng lẽ là Mạc Hàng Phong đưa tôi về? Nhưng lần này tôi quay về ,dân làng không đến đây gây rối, bọn họ không biết tôi đã về sao? Hay là biết tôi đã về nhưng không dám lại gây rối?
Nghĩ đến Lãnh Ngạo Thiên, tôi lại lo lắng, không quan tâm gì nhiều tôi chạy đến phòng của ông ấy ,nhìn thấy Lãnh Ngạo Thiên đang ngồi uống rượu bên giường, tôi hét lên: “cha”
Lãnh Ngạo Thiên nghe được tiếng tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục uống rượu, không nói với tôi lời nào
Tôi bước tới, ngồi xổm trước mặt Lãnh Ngạo Thiên, nhìn ông ấy và hỏi :”cha, cha thật sự quan tâm đến con đúng không? Thật ra cha không muốn con chết phải không?
Lãnh Ngạo Thiên một lời cũng không nói, chỉ ngồi đó uống rượu
Từ nhỏ đến lớn, tôi đã quen với sự thờ ơ không đếm xỉa này, vì vậy Lãnh Ngạo Thiên có nói chuyện với tôi hay không, đối với tôi cũng không khác biệt gì
“cha, sau này cha uống bớt lại đi, rượu được pha với cồn, uống nhiều hại cho sức khỏe ” tôi lại nói
Lãnh Ngạo Thiên tay cầm bình rượu dừng lại trên không trung ,sau đó tự mình uống cạn bình rượu, không thèm nói chuyện với tôi
Tôi cũng im lặng, hồi lâu ,cha tôi đặt bình rượu xuống, thở dài bất lực nhìn tôi nói:”Lãnh Nhan, ngươi đã trốn ra ngoài rồi còn quay về đây làm gì nữa? Ngươi vì sao lại quay về? Mười tám năm trước cũng vậy, ngươi đã chết rồi tại sao ngươi lại sống dậy, tại sao ngươi phải bò ra khỏi quan tài?”
Tôi cúi đầu xuống, cảnh tượng khi tôi được sinh ra, những người dân trong làng thường xuyên nhắc đến ,vì vậy đó cũng không phải là bí mật gì, chỉ là tôi không nghĩ đến, cha tôi thật sự để tâm đến điều này, tôi biết ông ấy trách tôi, là vì liên quan đến tôi, mẹ tôi mới chết vì khó sanh ,vì vậy trong nhiều năm qua ông ấy không muốn tha thứ cho tôi
————————