Chương 12
Tôi đấm chìm trong thế giới của riêng tôi, và nghĩ chuyện gì đang xảy ra với bà lão này, dường như mỗi lần tôi gặp nguy hiểm bà ấy đều xuất hiện, nhìn tôi và nói với tôi rất nhiều điều không sao lý giải được, rồi lần trước ở nghĩa trang, bà lão cũng nói rất nhiều với tôi, bây giờ lại xuất hiện khi tôi đang gặp nguy hiểm
Bà lão có vẻ rất bí ẩn ,nhưng tôi lại không biết bà lão là ai, bà trong rất bí ẩn, cho dù tôi có hỏi thế nào bà cũng không nói cho tôi biết, bà chỉ nói những điều tương tự Mạc Hàng Phong ,tới lúc ngươi nên biết thì tự khắc sẽ biết, cái khác thì không nói thêm một lời
Nhưng con người thật sự sẽ có tính tò mò!
“Nhan nhi, đừng sợ ,đại nhân Sẽ đến cứu con, đại nhân người đang trên đường tới “
Đại nhân, đương nhiên là đề cập đến Mạc Hàng Phong rồi
Tôi nhìn bà lão, nhịn không được nên hỏi, “bà bà ,làm sao người biết ta đã quay về làng ? Làm sao người biết ta gặp nguy hiểm? Bà rốt cuộc là ai? Tại sao bọn họ không nhìn thấy người, nhưng chỉ có ta thấy được người ? “
Bà lão nhìn tôi hồi lâu rồi mới nói ” ta tạm thời không thể nói cho con biết, Nhan nhi, hãy nhớ lời của ta, biết càng nhiều thì càng nguy hiểm, đừng quá tò mò ,đừng hỏi quá nhiều, đợi thời cơ thích hợp ,đến lúc nên nói cho con biết thì tự khắc sẽ cho con biết “
” ò, ta biết rồi “, tôi cúi đầu ,quả thật có một câu nói ,sự tò mò gϊếŧ chết con mèo
” thật là không thể để cho ta bớt lo, không phải là ta đã vẽ kết giới cho ngươi rồi sao? Để ngươi tạm thời không thể quay về làng mà? “, khi tôi đang trò chuyện với bà lão , Mạc Hàng Phong đột nhiên xuất hiện mang tôi cứu khỏi đống cỏ khô ,nhìn tôi và nói
Nhìn thấy Mạc Hàng Phong ,cũng là chiếc áo gió màu đen, khuôn mặt lạnh băng ,tôi kiềm không được mở miệng hỏi “ngươi cứu ta thoát vậy còn cha ta thì sao? Bọn họ biết ta được cứu thì sẽ ra tay với cha ta”
“yên tâm, ta để thời gian quay lại một người trước, bọn họ sẽ không biết ngươi quay về làng, Mạc Hàng Phong nói xong nhìn tôi rồi lại mở miệng nói ” ta không phải đã vẽ kết giới cho ngươi rồi sao? Ngươi làm sao lại quay về đây, ngươi coi lời ta nói như gió bay đúng không? “
Tôi cúi đầu không nói gì
“cha ngươi không sao, ta sẽ phái người bảo vệ hắn, ngươi không cần phải lo lắng cho hắn, nhưng nơi này ngươi không thể quay lại nữa , ta rất bận, ta không có thời gian mỗi giây mỗi khắc ở bên ngươi bảo vệ ngươi “
” ta biết rồi “,tôi cúi đầu ,gật gật đầu, quả thật là tôi suy nghĩ quá nông nổi ,tôi chỉ là quá lo lắng cho cha mình ,nên bất chấp lời cảnh cáo của Mạc Hàng Phong ,tự ý gỡ bỏ kết giới và lén lút quay về làng, muốn biết ông ấy có bị làm sao không ,nhưng sau ngày hôm nay ,sau này tôi sẽ không dám tùy tiện chạy về làng nữa ,nếu như tôi không quay lại thì cha tôi đã không bị dân làng xém chút là thiêu chết ,quả thật, dân làng nói không sai ,tôi đúng là một tai họa, những người từng tiếp xúc với tôi đều có cùng con đường chết
“Mạc Hàng Phong, vừa rồi bà lão nói chuyện với tôi nhưng chỉ có tôi là có thể nhìn thấy bà lão còn những người dân làng đều không nhìn thấy bà lão điều gì đang xảy ra ? ” .Tôi nhịn không được sự tò mò nên hỏi
“muốn biết phải không? “Mạc Hàng Phong nhướng mày nhìn tôi hỏi
Tôi gật đầu như giã tỏi
“Tối nay tới nhà của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết”
————————