Chương 266-2

Từ đường lớn như vậy chỉ còn lại tôi và Tổ Hàng. Tổ Hàng đem chín đoạn Điêu Long Đại Lương đặt vào ba chiếc ba lô to, nói: “Em đi xuống cùng anh hay là ở lại đây? Ở lại đây thì quỷ không dám tiến vào. Dù là Sầm Mai thì cũng sẽ không tiến vào trong từ đường. Nếu không có thân thể của Khúc Thiên, anh cũng sẽ không vào được. Nếu em ở lại đây thì trốn đi, để Ngụy Hoa và Sầm Tổ Trạch không thấy em là được.”

“Em đi xuống với anh.”

“Ở dưới đó có gì, anh cũng không biết.”

“Em chỉ muốn được nhìn thấy anh.”

“Được, ở bên nhau.” Anh ấy khoác một ba lo trước ngực, lưng cõng một ba lô, một tay xách theo một ba lô nữa. Nhìn tôi nói: “Anh không dắt em đi được.”

“Em có thể tự đi.”

Anh ấy nhìn tôi cười: “Dường như chỉ có hai chúng ta là bi quan.”

“Phải, cho nên chúng ta cũng nên dũng cảm một ít. Con đang đợi chúng ta về nhà.”

Anh ấy gật đầu, đi ra khỏi từ đường.

Ở bên kia từ đường là một cây đa cổ thụ, là một cây đa đã thành tinh, lần trước suýt chút nữa đã thiêu nó, nó không vui vẻ gì đâu.

Tổ Hàng dùng đòn bẩy cạy quả cân chỗ tảng đá lớn, cạy cả tảng đá lên. Sau đó anh ấy ném cái cột kia về phía cây đa.

Tôi nghi hoặc, anh ấy vừa ném vừa giải thích: “Chúng ta xuống rồi, không nên cho Ngụy Hoa và Sầm Tổ Trạch lại đóng cánh cửa này lại. Không có đòn bẩy thì tấm bia đá cùng quả cân này không di động được.” Đòn bẩy kia Tổ Hàng ném tới bốn lần mới gác lên cây đa, không bị rơi xuống.

Anh ấy lần nữa đeo ba lô lên, đi xuống dưới mộ.

Tôi vẫn còn nhớ chỗ này rất rõ ràng. Lúc Ngụy Hoa sống lại. Nhìn bãi đất trống này, tôi nhắm mắt chạy nhanh, không muốn nhớ lại cảnh đáng sợ lúc ấy. Tổ Hàng đem một đoạn Đại Lương cắm vào một lỗ ở trên tường. Vừa lúc vừa vặn, sau đó dùng sức đẩy, phiến cửa bằng đá đã bị đẩy ra.

Tôi cả kinh nói: “Thật thần kỳ.”

“Là Lỗ Ban.”

“À, ra vậy, Sầm gia nhà anh có rất nhiều hộp khóa Lỗ Ban.”

“Tổ tông Sầm gia trước kia có học tài nghệ Lỗ Ban. Anh đoán lão tổ tông bên trong kia chính là người tham gia thiết kế nơi cất giấu bảo vật.”

Đi xuống đường hầm, mọi thứ đều thuận lợi hơn so với chúng tôi tưởng tượng rất nhiều. Qua chín cái cửa, chín khúc Đại Lương lần lượt theo thứ tự được dùng để mở ra. Hơn nữa nơi này cũng không giống như mộ có cạm bẫy gì, chỉ giống như chín cánh cửa bình thường, trên đường đi không có gì cả. Đường đi theo vòng tròn xuống dưới dần. Sau cánh cửa thứ chín là một khoảng rộng.

Tôi còn nghi hoặc hỏi: “Không có cạm bẫy?”

“Nơi này vốn dĩ không phải đề phòng trộm. Khi ông ấy chết chỉ nghĩ để con cháu mình tới đón đi, như vậy thiết kế cạm bẫy thì chỉ khiến cơ hội sống lại của mình khó khăn hơn.”

Ở trong không gian to như vậy, Tổ Hàng thay đèn pin bằng một đèn dùng bình điện nhỏ. Đèn kia sáng lên khiến không gian này được rõ ràng hơn. Bao gồm cả chiếc quan tài màu đỏ đặt trên hai chiếc ghế băng dài đặt ở chính giữa.”

Đại khái bởi vì muốn phong kín nơi này, Tổ Hàng bảo chúng tôi ra bên ngoài chờ vài phút rồi lại đi vào. Trong vài phút nghỉ ngơi này, Tổ Hàng dựa vào cực đá trên tường, nắm lấy tay tôi, nói: “Khả Nhân, lát nữa đến đúng lúc, chúng ta đóng cửa, khởi động trận pháp rồi rời đi. Sau khi ra ngoài sẽ đi về, về nhà gặp con của chúng ta.”

“Vâng.”

“Khả Nhân, cảm ơn em!”

“Vâng.”

Tiếng bước chân đang chạy vội vàng truyền đến, tôi có chút kinh hoảng nhìn về phía con đường mình đi lúc nãy. Bởi vì đường đi xoay tròn xuống, chỉ tới khi tới gần chúng tôi mới có thể nhìn thấy người tới là ai.

Tổ Hàng cũng nghi hoặc nhìn qua, đột nhiên kêu lên: “Là Ngụy Hoa! Mọi người đều phải giữ vị trí, sẽ không tự tiện rời đi.” Anh ấy vừa kêu lên vừa chạy về phía tiếng bước chân. Chúng tôi không biết Ngụy Hoa muốn làm gì, muốn làm như thế nào. Nhưng có một việc chắn chắn, là không để hắn tiếp cận được quan tài.

Tôi không do dự, lấy từ trong ba lô ra một con dao ngắn mà tôi lấy trong kho hàng của ba tôi. Tôi biết con dao ngắn này ba tôi đã mất rất nhiều tiền để mua. Là con dao đã từng gϊếŧ người. Ba tôi mua con dao này còn định làm chi bảo trấn điếm. Đem tiểu điếm từ bát một ít đồ cổ giả chuyển thành bán đồ cổ thật sự. Nhưng con dao mà ông mua rất nhiều tiền này, tôi vào ngày đầu tiên muốn đi theo Tổ Hàng đã đưa con về nhà thăm ông rồi lấy đi.

Tôi không muốn là gánh nặng của Tổ Hàng.

Trên đường vang lên tiếng đánh nhau của Tổ Hàng và Ngụy Hoa. Tiếng bọn họ la hét, còn có tiếng đánh nhau. Tôi nhìn thấy Sầm Mai. Sầm Mai trông rất yếu ớt, ngay cả thân ảnh của cô ta tôi cũng thấy không được rõ lắm. Cô ta bị chị Kim Tử khiến cho bị thương nặng, hiện tại quả thật rất yếu.

Tôi tự lên tinh thần cho mình, cầm con dao chĩa về phía cô ta: “Tôi sẽ không để cho cô đi vào!”

“Hừ! Vương Khả Nhân, ngươi là tội nhân của Sầm gia!” Cô ta nói, thân ảnh mơ hồ thổi đến bên cạnh tôi, có một phần xuyên qua thân thể tôi. Tôi kinh ngạc, tôi biết cô ta là quỷ nhưng tôi không nghĩ cô ta sẽ đi xuyên qua tôi như vậy. Quãng thời gian mang thai kia tôi đều có thể đυ.ng chạm vào quỷ.

Tôi nhanh chóng đuổi theo. Tôi cũng sợ hãi, cũng lo lắng, nhưng lúc này không có thời gian để tôi sợ hãi hay lo lắng.

Con dao trong tay đâm về phía cô ta. Tổ Hàng từng nói vũ khí lạnh như vậy, đặc biệt vũ khí từng gϊếŧ người, đều sẽ mang theo sát khí rất lớn. Sát khí này tạo ra một vết trên thân ảnh Sầm Mai, máu từ miệng vết thương trên lưng cô ta chảy xuống.

===

Sant: Chúc mọi người ngủ ngon.