Nơi này là ngoại thành, cũng gần nhà tang lễ. Vùng ngoại thành đường không được tốt lắm để đi, gồ ghề lồi lõm, ngay cả đã trải nhựa thì cũng có nhiều hố to.
Khúc Thiên lái xe rất cẩn thận. Vốn dĩ anh ấy lái xe mới chưa được mấy ngày, tôi thấy rất kỳ quái, sao anh ấy chưa có bằng lái xe mà không có cảnh sát tới hỏi thăm?
Xe lảo đảo ở một chỗ rẽ, đèn xe đảo cảnh vật phía trước. Bởi vì không quen đường, tôi còn tưởng xe mình lao trực tiếp vào nhà dân ven đường. Tim tôi đập lỡ một nhịp, cảm giác con đường này rẽ ngay trước mặt nhà kia.
Khúc Thiên ở bên vừa lái xe vừa nói: “Nhà kia chưa tới nửa năm nữa sẽ có người chết.”
“Vì sao? Anh đang nguyền rủa người ta à? Hơn nữa nửa đêm đừng nói những lời này.”
“Đó là phản cung sát*. Như vậy đại sát khí sẽ xông thẳng vào cửa chính. Có bản lĩnh thì đừng mở cửa chính, đừng mở cửa sổ.”
*phản cung sát: Phản cung sát tức là hướng của đường nước và đường cái như hình cung tên, đang giương lên hướng vào nhà ở hay cũng như những nơi xung quanh. Những điều hung hoạ ở trước cửa nhà của thế này lại là mặt cạnh. Xuất hiện ở mặt Đông Tây của thế đặc biệt lớn.
Tôi quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ có thể nhìn thấy màn đêm đen kịt.
Hơn nửa đêm mới từ nơi rất không may mắn đó trở về, tôi nói muốn làm như cha tôi mỗi khi ông mua được cổ vật mới, là cầm cổ vật hơ hơ trên ngọn lửa. Bây giờ chúng tôi cũng nên đốt một chậu lửa rồi đi qua đi lại mới đúng. Nhưng khi tôi đề nghị như vậy ngay lập tức bị Khúc Thiên từ chối. Anh ấy kéo tay tôi đi thẳng vào tòa nhà, nói cái gì mà đó là dành cho con người, không phải của hai chúng tôi. Nhưng anh ta không phải là người, còn tôi chính là người kìa.
Chuyện này ngày hôm sau trở thành tin đầu bảng trong thành phố chúng tôi. Nam sinh trung học đã chết, thế nhưng lại chỉ là chết giả, đã sống lại một cách ly kỳ!
Nhưng tin tức này chỉ nóng một ngày đã bị tin nóng thứ hai vượt qua. Đó là ẩu đả trong quán karaoke, người đánh nhau đều bị thương nhẹ nhưng lại chết một người tới xem.
Anh ta thật xui xẻo. Khi nghe có đánh nhau liền chạy ra, bị va chạm với người khác nên ngã xuống cầu thang. Lăn cầu thang đại khái cũng không chết được, nhưng anh ta lại lăn phải chồng bia được người ta xếp bên cạnh, hai thùng bia bên trên rơi xuống khiến anh ta gãy cổ.
Chuyện này, ông chủ quán karaoke kia hẳn phải đóng cửa đi.
Có điều chuyện này cũng không có liên quan tới chúng tôi. Chúng tôi vẫn sinh hoạt như những ngày bình thường. Chỉ là buổi tối khi ngủ tôi đem la bàn đặt ở tường ngăn phòng của chúng tôi. Tôi không không thể nói dối anh ấy, tôi không thích chuyện xảy ra vào đêm hôm đó. Đối với tôi mà nói, Sầm Tổ Hàng là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Buổi tối khoảng một tuần sau, Khúc Thiên tới phòng vẽ tranh tìm tôi. Cũng may anh ấy không vào phòng vẽ mà gọi điện thoại, bảo tôi xuống gặp anh ấy ở dưới lầu.
Tôi vội vàng thu dọn đồ vật rồi xuống lầu, trong lòng lo lắng nếu anh ấy đi lên thì tôi không có cách nào giải thích với bạn bè. Đi xuống lầu, tôi còn trách cứ: “Sao anh không ở nhà hoặc ở chỗ rẽ bên kia chờ em? Thế này người ta lại thấy…”
Khúc Thiên trầm mặt: “Em thấy mất mặt à?”
“Ách…”
Nói thật, cùng Khúc Thiên ở bên nhau hẳn tôi mới làm anh ấy mất mặt, mặt phương diện của anh ấy đều tốt hơn so với tôi.
“Lên xe!” Anh ấy tức giận nói, rồi vào trong xe. Tôi quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, lúc này giờ tự học buổi tối chưa kết thúc, cũng không có ai để ý tới tôi, tôi nhanh chóng chui vào trong xe.
Xe chạy ra khỏi trường học rồi đi ra ngoại thành. Nhìn cảnh vật bên ngoài càng ngày càng hẻo lánh, tự nhiên lòng tôi toát ra một suy nghĩ, đây là muốn đem tôi đưa ra ngoại ô để hϊếp xong gϊếŧ. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, tôi không nhịn được phì cười một cái, sao có thể? Anh ấy muốn hoàn thành kế hoạch của mình tức là cần tôi để làm chứng minh cho thân phận của mình, cho nên tôi tuyệt đối không thể chết được.
“Cười cái gì?” Khúc Thiên hỏi.
Tôi nói: “Cười vì nghĩ liệu anh có đưa em ra ngoại ô rồi hϊếp xong gϊếŧ không?”
“Cái đầu em có cái gì vậy!” Anh ấy nói, “Đi hẹn hò không được sao, về sau còn phải hợp tác nhiều.”
“Có đến nhà tang lễ hẹn hò sao?” Tôi nhận ra con đường kia, đó là con đường đi về phía nhà tang lễ. Nhưng xe lại dừng ở một khúc cua.
Sau khi đèn xe tắt, mắt tôi dần thích ứng với trời tối, cũng thấy rõ được cảnh vật nơi này.
Xe dừng ở trước một tòa nhà. Là một ngôi nhà nhỏ ba tầng rất bình thường giống như rất nhiều ngôi nhà khu vực này.
Tôi mới nhớ, đây chính là nơi lần trước Khúc Thiên nói là phản cung sát. “Tới nơi này làm gì?”
Khúc Thiên vừa xuống xe vừa nói: “Người xui xẻo chết ở quán karaoke một tuần trước chính là người nhà này. Anh nói không sai chứ, sẽ có người chết.”
Tôi hít vào một hơi, không thể không nói, đôi khi phong thủy thật thần kỳ.