Chương 22-2

Bên ngoài dần dần đã không còn nghe được chút tiếng đậu nào, cũng không nhìn thấy ánh lửa kia, toàn bộ thế giới thật giống như được bao phủ trong bóng tối. Không có âm thanh, không có ánh sáng. Tôi chỉ có thể nghe được chính tiếng tim mình đập thình thịch, tay bất giác siết chặt lá bùa lại.

Trong trạng thái lo lắng sợ hãi như vậy, thời gian trôi đi thật sự rất chậm, nhưng rồi cũng sẽ qua đi. Khi bỗng nhiên có tiếng gõ cửa xe, người tôi giật mình một cái. Nghe được tiếng Kim Tử gọi tên tôi, tôi nhanh chóng nhào tới mở cửa xe.

Sau đó Kim Tử dùng ánh sáng nhàn nhạt của điện thoại chiếu sáng trong xe, đưa tay bật đèn xe lên, sau đó hỏi: “Sầm Tổ Hàng đâu?”

“Anh ấy nói Ngụy Hoa ở gần đây rồi đi về phía nghĩa trang kia rồi.”

Kim Tử nhíu mi, nói: “Sao lại có thể bỏ mặc cô một mình ở chỗ này, anh ta không sợ cô xảy ra chuyện sao. Đang cầm gì thế?”

Tôi đem lá phù kia cho cô ấy, cô ấy nhận lấy, sau đó lật lật: “Chẳng có gì cả.”

Linh Tử cũng đã đi tới, rút lấy lá phù kia, dùng ngón tay dính nước miếng rồi xoa lên lá phù, nói: “Dùng ý niệm vẽ phù, tu chân đều sẽ dùng chiêu này. A, như vậy là sẽ biết. A, phân hồn…”

Kim Tử nhíu nhíu cái mũi, nói: “Bẩn muốn chết, em phá hủy phù của người ta thì em ở đây bảo vệ người ta đi.”

“Phân hồn là cái gì?” Tôi hỏi. Tôi rõ ràng thấy được khi Linh Tử nói đến phân hồn thì trong ngữ khí có sự kinh ngạc.”

Kim Tử vỗ vỗ lên gương mặt đã hết sưng của tôi, nói: “Số mệnh của tiểu nha đầu không tồi đâu. Chịu có một người đàn ông vì cô mà phân hồn. Đây chỉnh là để lại một kênh thông tin bên cạnh cô, nếu cô xảy ra chuyện thì anh ta có thể cảm ứng được. Nếu tìm không thấy cô thì anh ta có thể cắt lấy máu, dùng máu cảm ứng với hồn sẽ tìm được cô. Rất lợi hại.

“Chị, em cũng từng vì chị mà dùng phân hồn, sao chị không nói mệnh chị tốt?”

“Em là tốt với chị sao? Em là vì mệnh của em, đồng thời thuận tiện kéo chị vào mà thôi. Đừng có tỏ vẻ cao thượng như vậy.”

Nghe hai chị em bọn họ nói chuyện, sự lo sợ vừa rồi của tôi đều đã biến mất. Hỏi tình hình cậu học sinh kia, cậu học sinh đã sống lại. Cảnh sát đã tới đem cậu học sinh đưa đến bệnh viện. Có thể nói ban ngày là cậu học sinh chết giả, còn buổi tối mới là sống lại thật.

Đợi một hồi, Khúc Thiên cũng quay lại. Tôi có thể ngửi được mùi máu tươi cực kỳ nồng đậm trên người anh ấy, ánh sáng không tốt, tôi không thấy được anh ấy có bị thương hay không.

Sau khi cùng Kim Tử, Linh Tử từ biệt, chúng tôi liền đi về xe. Xe đã khởi động, tôi quay qua nhìn căn nhà kia, nhỏ giọng hỏi: “Nhìn thế nào cũng thấy giống nhà ma.”

Khúc Thiên quay xe, nói với tôi: “Ban ngày em không chú ý sao? Ngôi nhà này hoàn toàn có cách cục tàng phong tụ khí. Trái Thanh Long phải Bạch Hổ, trước Chu Tước sau Huyền Vũ. Thanh Long ở nơi cao lớn, Bạch Hổ ở dưới thấp, mặt sau kia là hai tòa nhà tái định cư vừa lúc là Huyền Vũ, vẫn tốt hơn so với một tòa cao ốc. Trước cửa trống trải, phương xa có nước, lại xa một chút có núi xanh vờn quanh, nhìn hướng nào cũng đẹp. Nếu ai sửa chữa ngôi nhà này một chút, thay đổi Thiên Tâm, làm phòng ở theo tám hướng, không được tam đại thì cũng chuẩn tướng chi tài. (Thiên tâm: mọi người tìm hiểu Thiên tâm thập đạo nhé; câu sau đại lý không được làm vua thì cũng được làm tướng)

“Em không thích ở chỗ này, mua đồ ăn cũng không tiện.”

Khúc Thiên chỉ cười cười không nói gì. Tôi nhìn tấm phù Linh Tử đặt ở trên xe, do dự một chút rồi hỏi: “Bọn họ nói, lá phù này anh dùng thuật phân hồn, là thuật rất lợi hại phải không?”

“Không có gì lợi hại, Linh Tử cũng làm được. Chỉ là bình thường nếu phân hồn, chỉ sợ khi xảy ra chuyện sẽ bị phân tâm thôi.”

“Vậy anh vì sao lại cho em cái này?”

Khúc Thiên nhìn tôi cười cười, cũng không nói gì thêm. Lòng tôi trầm xuống, Khúc Thiên đối với tôi là gì? Tôi đối với Khúc Thiên là gì?

===

Sant: Vì có nhiều kiến thức về phong thủy quá, mình định tìm hiểu rồi viết sơ sơ nhưng thấy không xuể nên chỉ ghi chú ngắn nhất có thể, mọi người nếu muốn biết thì hỏi thêm cụ google nha.