Về đến nhà, tôi nhận thấy Khúc Thiên như có tâm sự nặng nề, anh ấy trông rất không vui. Mọi người đều nói, tâm tư phụ nữ rất khó đoán, tôi thấy tâm tư quỷ cũng rất khó đoán a.
Tới bữa tối, tôi đến trường cùng đi ăn với Đàm Thiến.
Một má vẫn sưng đỏ mặt, không thể thiếu bị người ta nói vài câu. Không cần nói nhiều cũng biết, chuyện ngày hôm qua đã có người thêm mắm thêm muối rồi bàn tán với nhau.
Mọi người đều khó chịu vì tôi đã cướp bạn trai của Lệ Lệ. Phải biết rằng tình yêu sinh viên thường chia tay khi tốt nghiệp, nhưng đây người ta đã tính toán chuyện kết hôn, lại được rất nhiều bạn bè ủng hộ, hiện tại tự nhiên xuất hiện thêm tôi, người ta có thể thoải mái sao?
Không thoải mái cũng không làm thế nào được, hiện tại cục diện này cũng không phải do tôi muốn. Đàm Thiến cũng bởi vì chuyện này mà nói tôi vài câu, nói tôi qua lại với quan nhị đại* mà không nói với cô ấy một tiếng. Thật sự cho rằng tôi muốn qua lại a.
*quan nhị đại: con quan chức. Một số từ là danh từ như ‘quan nhị đại’, ‘phú nhị đại’ mình sẽ dùng Hán Việt nhé.
Ăn xong bữa tối, tôi không muốn ở lại trường học nữa. Về đến nhà, Khúc Thiên đã không còn ở nhà, không phải tâm tình anh ấy không tốt sao? Đang như vậy anh ấy còn có thể đi đâu?
Lòng có chút phiền muộn, tôi liền tắm rửa rồi lên giường đi ngủ. Có lẽ hôm nay thật sự mệt mỏi, lên giường một lúc tôi liền ngủ rồi. Nhưng trong mơ tôi lại thấy căn hộ có thiên trảm sát kia. Tôi mơ thấy chính mình đang ở trên ban công kia, gió từ hai tòa nhà đối diện thổi tới tôi khiến tôi cảm thấy khó thở.
Cảm giác lạnh lẽo làm tôi quay đầu nhìn lại, liền thấy vết màu tràn ra từ trong nhà vệ sinh. Tiếng máu rơi tí tách khiến tôi hoảng sợ lui lại phía sau. Nhưng phía sau chính là ban công, vậy mà lan can của ban công lại không hề cản tôi lại, tôi sắp ngã xuống!
Ngay lúc này, một bàn tay mát lạnh nắm lấy kéo tôi trở lại, ôm vào trong l*иg ngực. Tôi nhìn người đàn ông kia, rất xa lạ. Mặc một áo sơ mi kiểu Trung Quốc, gương mặt sắc nét, môi kia hơi mỏng nhưng vành môi lại rất rõ ràng, mũi thẳng cao, cái trán cao cao… Đúng rồi, tôi đã từng thấy anh ấy! Ở trong trận bóng rổ anh ấy đã ngồi bên cạnh tôi.
Anh ấy là… Sầm Tổ Hàng!
“Sầm Tổ Hàng?” Tôi nhỏ giọng kêu lên.
Anh ấy cúi đầu nhìn tôi gật gật đầu, xem như xác nhận suy đoán của tôi.
Tôi mơ mơ màng màng cảm giác được tôi đang ở trên chiếc giường trúc của tôi. Nhưng có gì đó không đúng, bởi vì thân thể tôi có cảm giác gì đó không đúng. Quần áo tôi đâu?
Mơ mơ màng màng muốn mở mắt, nhưng làm thế nào tôi cũng không mở được. Cảm giác dường như càng ngày càng không đúng, càng ngày càng vượt quá sức chịu đựng của tôi. Tôi kêu lên sợ hãi, đẩy người trên người tôi ra, vùng dậy, thở từng hơi từng hơi hổn hển. Đồng thời tự nhủ trong lòng kia chỉ là một giấc mộng, thật sự chỉ là một giấc mộng thôi. Tôi sao có thể sẽ cùng một quỷ làm như vậy?
Lau lau mồ hôi lạnh trên trán, tôi cười đau khổ: “Chỉ là mơ thôi.” Dứt lời, toàn thân tôi bỗng cứng đờ lại. Bởi vì tôi thấy được trước giường tôi có một đôi giày, đôi giày kia rõ ràng không phải kiểu dáng hiện nay. Giày vải dệt thủ công màu đen.
Tôi lại quay sang bên cạnh, kia rõ ràng chính là một người! Không! Là một quỷ! Là Sầm Tổ Hàng!
Anh ấy… anh ấy không đúng… Giày của anh ấy đã tháo ra, quần lại đã buông lỏng, căn bản là không mặc gì. Đây… giống hệt trong giấc mơ. Vậy giấc mơ vừa rồi… có thật chỉ là mơ không?
“A! Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì? Anh không phải là người! Hu hu…”
Nghĩ đến câu ‘anh không phải là người’ kia của tôi đúng là một câu hai ý. Ngày thường thấy Khúc Thiên nhiều, tôi còn có thể quát lên với Khúc Thiên, nhưng với Sầm Tổ Hàng là quỷ này, tôi đối với anh ấy vẫn rất xa lạ. Gương mặt này của anh ấy tôi cũng mới chỉ lần thứ hai nhìn thấy.
“Khóc cái gì? Cũng chưa làm gì cả.” Anh ấy nói. Giọng anh ấy với Khúc Thiên không giống nhau, nghe trưởng thành hơn Khúc Thiên rất nhiều nhưng cũng là xa lạ với tôi. Nếu đây mà là Khúc Thiên nói, có lẽ tâm tình tôi sẽ tốt hơn…
“Anh đi ra ngoài đi!” Tôi nói.
Không có tiếng bước chân, không có âm thanh cửa mở, anh ấy liền cứ như vậy biến mất.
Khúc Thiên, Sầm Tổ Hàng, lần đầu tiên tôi thấy rõ ràng như vậy, có thể thật sự khẳng định bọn họ là hai người khác nhau. Với Khúc Thiên mang linh hồn của Sầm Tổ Hàng, tôi có thể cười với anh ấy, có thể to tiếng với anh ấy, có thể thản nhiên lôi kéo áo anh ấy.
Nhưng đối mặt với Sầm Tổ Hàng thật sự, ngay cả nói chuyện bình thường tôi cũng làm không được.
Tôi đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, hôm nay anh ấy nói có thể khiến tôi mang quỷ khí, biện pháp khiến những quỷ kia không dám trêu chọc hẳn chính là cái này đi. Chẳng trách hôm nay anh ấy không chịu nói rõ biện pháp là gì. Mà tôi cũng cứ mơ mơ hồ hồ như vậy đã đồng ý rồi.
Tôi cứ nằm trên giường miên man suy nghĩ, đến tận khi trời sáng tôi mới ngủ được. Mà giấc ngủ này tôi ngủ một mạch tới buổi chiều.