Tôi liền mau chóng lên lầu, tay ôm kiếm gỗ đào run run nhìn cửa.
Hai mươi mấy phút sau ba tôi gõ cửa, tôi mở cửa, ba tôi thấy tôi như vậy liền nói: “Hắn ở đâu? Chuyện này con không thể trốn tránh, phải nói chuyện với hắn xem hắn có yêu cầu gì rồi khuyên hắn bỏ đi.”
“Nhưng là… nhưng là… con rất sợ.” Tôi sắp khóc, nói. Trước kia chỉ gặp hắn lúc ngủ, vậy mà hiện tại hắn lại thành Khúc Thiên, có thể thật sự xuất hiện trước mặt tôi.
Ba tôi hỏi chuyện hôm nay, tôi kể hết mọi chuyện. Ba tôi trầm ngâm một hồi rồi nói: “Là Minh hôn thì hắn sẽ chủ động tới tìm con. Ba sẽ nói chuyện với hắn.”
Tôi gật gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy ba tốt với tôi như vậy.
Buổi tối tôi không ngủ được, là do lo lắng, lần này cũng không như lần trước mà buồn ngủ lơ mơ, cho nên khi tôi ngủ được có lẽ là lúc 5 giờ rồi. Đến khi tôi tỉnh dậy đã là 12 giờ trưa.
Đi xuống dưới lầu, tôi vẫn mắt nhắm mắt mở suýt chút nữa ngã ở cầu thang, may mà tay còn bám vào được. Bị giật mình như vậy tôi tỉnh ngủ ngay lập tức, tiếp theo đó càng khiến tôi kinh ngạc chính là ở mặt tiền cửa hàng Khúc Thiên đang xem xét một chiếc la bàn.
La bàn à! Hắn… hắn rốt cuộc là ai? Nếu là quỷ thì sao hắn có thể sờ la bàn? Nếu hắn không phải quỷ thì chuyện ngày hôm qua giải thích thế nào? Khúc Thiên thật sự cũng sẽ không có bất cứ lý do gì để tới nhà tôi.
Khi tôi còn đang kinh ngạc thì Khúc Thiên đã ngước lên nhìn tôi một cái, nói: “Ba em đi pha trà. Hoặc có thể nói là ba chúng ta.”
Lời của hắn có ý chính là… Minh hôn?
“Anh rốt cuộc là ai?” Giọng tôi đã phát run, ánh mắt nhìn tới chiếc la bàn trên tay hắn. Đôi tay kia ban đêm vuốt ve thân thể tôi, suy nghĩ này khiến tôi sợ hãi toàn thân run nhè nhẹ.
Khúc Thiên nhìn tôi cười cười, rồi nói: “Là chồng của em.”
“Chúng ta không kết hôn.”
“Có giấy hôn thu.”
“Anh… Anh lấy ra đây!”
“Ở chỗ Phán quan.” (Phán quan: Người nắm giữ sổ sinh tử ở địa ngục.)
Tôi sửng sốt một chút, Phán quan sao?
“Anh… anh thật là… Vì sao lại là tôi?”
“Chính em đã tô lên ẩn thư sao lại hỏi anh? Sao lại không phải là một cô gái biết điều như vậy?”
Lúc này ba tôi đã bê một khay trà ra. Trên chiếc khay bằng trầm hương kia có ba chén trà nho nhỏ. Ông nói: “Khả Nhân, ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Ba tôi đem khay trà đặt lên chiếc bàn tròn. Khúc Thiên đi tới, phong thái thật giống như rất thuần thục nghệ thuật uống trà. Tôi không dám đi lại gần anh ta, nhìn anh ta có bộ dáng của người bình thường nhưng anh ta chắc chắn là quỷ. Hơn nữa một quỷ lại có thể chạm vào la bàn hẳn là một quỷ lợi hại, cho nên tôi núp phía sau ba tôi.
Khúc Thiên bưng một ly trà tới trước mặt ba tôi, nói: “Ba, kính ba.”
Tôi không nhịn được trừng mắt nhìn anh ta một cái, trong lòng nghĩ tôi tuyệt đối không thể đồng ý cái gọi là Minh hôn này.
Ba tôi không tiếp nhận trà, nói: “Xem thủ pháp uống trà của ngươi, hẳn ngươi rất lớn tuổi rồi.”
Mẹ kiếp, hẳn là một lão già! Tôi thật muốn ói.
“Chết lúc 27 tuổi, nếu không chết hẳn giờ tôi đã sáu mươi mấy.”
Tôi cả kinh, sáu mươi mấy… Hắn còn… còn sờ tôi như vậy. Thật ghê tởm!
Khúc Thiên cười với tôi: “Tuổi tác đã dừng lại ở ngay khoảnh khắc bị chết.”
Ba tôi ho khan một tiếng, nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới có thể rời đi? Ngươi muốn làm chuyện gì, chúng ta có thể giúp ngươi.” Ba tôi nói.
Khúc Thiên liền nở nụ cười: “Kim Tử bọn họ cũng không dám quản chuyện này, hai người có thể sao? Để Vương Khả Nhân thu dọn đồ đạc, hôm nay dọn qua ở cùng tôi.”
“Tôi không đi!” Tôi chạy nhanh đi, nói: “Tôi… tôi… dựa vào cái gì mà phải ở cùng anh?”
Mặt Khúc Thiên trầm xuống, chậm rãi đem một chuỗi chìa khóa đặt lên mặt bàn, nói: “Không phải giá sách nhà các ngươi có rất nhiều sách về huyền học sao? Tìm hiểu xem Minh hôn khế ước là thế nào. Đây là chìa khóa phòng tôi thuê, địa chỉ tôi sẽ gửi cho em qua điện thoại, buổi tối hãy dọn qua phòng tôi. Đừng khiến buổi tối tôi phải quay lại đây, vào buổi tối tôi không nhất định sẽ là gương mặt này.”
Nói xong hắn liền đứng dậy rời đi.