- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chồng Tôi Là Một Tên Nhóc
- Chương 8: Đúng Là Oan Gia
Chồng Tôi Là Một Tên Nhóc
Chương 8: Đúng Là Oan Gia
Đã trôi qua 2 ngày nằm viện , Lục Tấn vì di chuyển vẫn còn khá bất tiện nên bác sĩ khuyên anh tiếp tục ở lại theo dõi tình hình . Nhưng anh là người rất mùi sát khuẩn và ăn nằm một chỗ liền lếch thân xác đi làm thủ tục ra viện .
Lúc này , Đồng Nhan vừa có mặt dưới sảnh bệnh viện . Cô hôm nay cô có lịch hẹn tái khám bệnh tại bệnh viện này . Vì bác sĩ ở đây rất khó hẹn lịch nên cô phải đi rất sớm mới có cơ hội tái khám . Cô đi lên tầng đến phòng khám , cô bước vào bên trong .
Bác sĩ khám bệnh liền ngước nhìn thấy cô liền thăm hỏi :" Cô Đồng , mấy hôm nay cô thấy khỏe hơn không ?"
Cô mỉm cười đáp :" Nhờ có bác sĩ Hàn tôi cảm thấy rất khỏe , cảm ơn anh nhiều lắm "
"Không dám , không dám . Khám cho nhà thiết kế nổi tiếng như cô đây tôi phải cảm thấy vinh dự hơn "
"Bác sĩ Hàn đừng trêu đùa tôi như vậy . Chẳng phải nhờ có anh mà tôi giờ vẫn còn khỏe mạnh sao "
"Tôi nói thật , không nói đùa , đây là vinh hạnh của tôi . Bệnh dạ dày của cô nếu không chữa đúng cách và ăn uống theo thực đơn kê ra có thể nặng hơn ban đầu rất nhiều "
"Tôi biết , tôi sẽ cô gắng làm theo chỉ dẫn của bác sĩ "
"Được rồi , cô lại đây nằm đi . Để tôi kiểm tra xem "
Cô đứng dậy làm theo chỉ dẫn :"Được "
Khám bệnh xong cô chào tạm biệt bác sĩ rồi ra ngoài . Cô đi ngang qua hai cô y tá đang đứng gần phòng khám bác sĩ Hàn lúc này . Bước chân cô không nhanh nhưng đủ nghe họ nói gì .
"Này , tôi thấy ở bệnh viện này chỉ có bác sĩ Hàn là đẹp trai nhất trong đời tôi gặp . Nhưng hôm qua tôi lại may mắn nhìn thấy một bệnh nhân rất đẹp trai và soái hơn cả bác sĩ Hàn nữa "
Cô y tá kế bên không tin , liền đáp trả :" Cô xạo vừa thôi, bệnh nhân đến đây không phải chỉ là những lão già , phụ sản và trẻ em sao , lấy đâu ra người đẹp hơn bác sĩ Hàn "
"Cô không tin chẳng bằng tận mắt tôi dẫn cô nhìn . Thật sự nhìn anh ta rất hấp dẫn , cơ thể cũng cũng rất cực phẩm nữa "
"Vậy cô dẫn tôi đi nhìn xem , người đó như thế nào ?"
"Được , đi theo tôi "
Đồng Nhan nghe đến đây liền nghĩ đến một tên háo sắc nhưng cũng tốt bụng giúp đỡ cô hai hôm trước tại quán bar . Người đó nhìn cực kì hoàn hảo trong mắt phụ nữ nhưng với cô lại giống một kẻ ăn chơi đội lốt người tốt hơn .
Cô vừa suy nghĩ miên man vừa bước đi tới ngã rẽ không cẩn thận nhìn đường liền va phải một bức tường sắt . Không nói đúng hơn là một cơ ngực cứng như sắt của một thanh niên nào đó .
Sống mũi cô bị đau như muốn chảy cả máu mũi ra ngoài , cảm giác như chiếc mũi này sắp quăng cho chó , không sài được nữa .
Cô nghe thấy tiếng cười nhỏ phía trên đầu , cô chắn chắc là cái tên khiến mũi cô ra nông nỗi này lại còn đứng cười cợt cô , khiến tâm trạng cô không ổn định còn bốc lửa giận đùng đùng hơn .
Đúng lúc này , tên va phải cô lại lên tiếng :
"Em có sao không ? "
Đồng Nhan vẫn đang cúi đầu , xoa chiếc mũi đỏ au của mình liền nghe chất giọng rất ấm và trầm phát ra phía trên cô . Giọng nói rất dễ nghe , liền đoán người này chắc lớn tuổi hơn cô .
Cô ngước mắt lên nhìn , kiềm chế sự bực tức trong lòng về hành động cười chế giễu cô lúc nãy , định bảo không sao để giữ chút lịch sự . Nhưng ông trời hình như không được cho cô toại nguyện . Trước mặt cô , thân thể gần sát với nhau đến mức con ruồi cũng không bay nổi là tên hám sắc giả người tốt hôm trước cô gặp .
Cô bắt đầu bùng phát sự tức giận kiềm chế nãy giờ , nhíu nhó khó chịu nói : "Sao lại là anh , biết đi đường không thế "
Anh nhìn cô cười cười : " Sao thấy anh em vui lắm hả ? "
" Vui cái khỉ gió "
" Sao anh lại thấy em mới sụt sùi khóc , cảm động lắm hả ?"
Cô chấm hỏi lớn trên đầu : " Điên sao không đi chữa , sao cứ đi quấy rối xã hội vậy "
Cô bỏ tay mình ra , chỉ vào chiếc mũi đang sưng vù của mình :
" Nhìn cho kĩ cái tên khùng kia , người anh là sắt nguyên chất sao . Sống mũi tôi giờ vừa cong vừa sưng hơn móng heo rồi "
Anh nhíu mày , không cười cợt nữa , ra vẻ hỏi thăm cô :
" Sao lại sưng to thế này . Anh dẫn em đi gặp bác sĩ "
Nói xong anh bước tới nắm tay cô đi đến tìm một vị bác sĩ nào đó . Suốt quá trình bị tên đó giữ chặt , cô muốn gỡ tay mình ra khỏi nhưng không được .
Cô nhớ hôm trước , cô đánh anh ta trông vẻ ngoài thế nhưng thực chất yếu hơn cả đàn bà . Vậy mà hôm nay , sức đâu ra mà mạnh thế , nắm chặt tay cô đến mức cô gỡ từng ngón tay anh ta ra cũng không buông được một ngón nữa .
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chồng Tôi Là Một Tên Nhóc
- Chương 8: Đúng Là Oan Gia