Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chồng Tôi Là Một Playboy

Chương 29: Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 29

Sưu tầm

Bữa tối bởi chính tay ông có hương vị chẳng mấy ngon lành vậy mà ông cứ hết mực tự khen ngợi bản thân. Cũng vì vậy mà cả nhà trở nên thoải mái hơn sau những trận cười

- Ba, mẹ! công việc mới có ổn không ạ_nó chợt hỏi khiến ba mẹ hơi khó trả lời

- À...người ta không nhận con à_ba nói

- Sao lại như vậy được kia chứ? Ba mẹ thật sự có năng lực mà

- Vì chúng ta là tàn tro của Hoàng Nhật gia nên người ta xem thường, không nhận thôi con._mẹ buồn bã giải thích

- Ba mẹ đừng buồn vì ngày mai con và Nhật Phong sẽ đi xin việc_nó nhìn hắn cười

- Phải, ngày mai là chủ nhật nên chúng con muốn ra ngoài làm chút chuyện để giúp đỡ cho gia đình_hắn nói

- Nhưng hai đứa tính làm gì? Cả hai đều chưa tốt nghiệp cũng chưa có kinh nghiệm làm việc, người ta không nhận đâu_ông nói

- Dạ, chúng con sẽ xin làm việc ở các quán cà phê học sinh-sinh viên ạ.

- Ừ, vậy cũng được

- Nhưng cả hai đều rất vụng về lại chưa quen làm việc nặng liệu..._mẹ lo lắng

- Không sao đâu mẹ, chỉ bưng, bê lặt vặt thôi mà._hắn giải thích để trấn an mẹ

- Trước giờ, các con toàn sống trong nhung lụa, có kẻ hầu người ha, nay lại đi phục vụ người khác, mẹ..._mẹ rơm rớm

- Thôi mà mẹ_hắn giữ lấy vai mẹ động viên

- Là lỗi của ông, nếu nghe lời ba con không thực hiện dự án đó thì có lẽ..._ông tự trách

- Ông đừng dằn vặt bản thân nữa, không ai trách ông cả, là lỗi của những kẻ đã lừa ông, lỗi của gã quản lí độc ác, tham tiền_nó nhìn ông cười

- Đúng là chỉ San San là hiểu ông nhất mà_ông ôm lấy nó nói

Tối đó, cả nhà lăn ra sàn ngủ. Căn phòng chật hẹp hóa lại thắt chặt tình cảm gia đình. Vì nhường chỗ cho ba, mẹ và ông ngủ thoải mái mà nó và hắn phải nhích vào một góc

- Nhật Phong, anh nói lại lần nữa đi_nó thì thầm

- Anh đã nói rồi còn gì?

- Nhưng lúc ấy anh nói bất ngờ quá làm em không chuẩn bị kịp tinh thần để hưởng thụ cảm giác ấy

- Cảm giác gì?

- Cảm giác mà khi em nóiem yêu anh anh có thể cảm nhận được ấy

- Sao lúc em nói, anh không thấy gì cả?

- Anh...nhưng anh biết tỏng rằng em yêu anh rồi mà_nó xoay người lại làm môi hắn chạm vào trán nó (cái gì cũng phải từ từ, không thể hôn sớm vậy được, mọi người thông cảm nha)

- Nhưng em không biết?_hắn hỏi nó

- Em...chỉ là em muốn nghe thôi

- Anh yêu em, rồi đó ngủ đi_hắn nói rồi ôm nó vào lòng

Lặng im được 5-10 phút như thể để nhấm nháp sự hạnh phúc nó trở về với bản tính nào loạn

- Anh nói chẳng thanh tâm tẹo nào? Như thể chỉ để làm cái cớ cho em đi ngủ thôi

- Em đừng có kiếm cớ nhé. Anh buồn ngủ lắm rồi

- Anh không yêu em nên mới không chịu nói

- Sao em cứ áp đặt người khác vậy chứ? Em biết rồi mà cứ bắt người ta phải nói đi nói lại

- Vậy thì anh không phải nói nữa._nó dỗi, quay lưng lại với hắn

- Anh yêu em, rất rất yêu em. Anh định chừng nào đến sinh nhật cả hai sẽ tặng em một món quà đặc biệt cùng câu nói ấy nhưng xem chừng em không thích như thế

- Sinh nhật em, 14/2 cũng là valentine._nó lẩm nhẩm Ấy, xem như em đã ngủ rồi nhé, em chưa nghe gì cả, không nghe gì hết_nó quay lại ôm lấy hắn, chìm vào giấc ngủ ngon lành
« Chương TrướcChương Tiếp »