- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Chồng Tôi Là Diêm Vương
- Chương 37: Phẫu thuật không hồi phục
Chồng Tôi Là Diêm Vương
Chương 37: Phẫu thuật không hồi phục
Da đầu tôi nổ tung, bắt quỷ cũng không đáng sợ như vậy.
Giang Khởi Vân nheo mắt, cười lạnh trong khóe miệng, làm tôi sợ hãi và nhanh chóng che miệng Tống Vi lại.
“Người phụ nữ xấu xa, làm ơn, đây là trên đường phố, cậu tử tế với tôi một chút được chứ?” Tôi bóp má Tống Vi
Tống Vi bĩu môi: “Chà, tôi cũng sẽ tìm một người bạn trai thật đẹp và giúp tôi xoa ngực mỗi ngày.”
“Dừng dừng dừng! Cậu đi đi! Cậu đi đi!” Tôi sợ miệng cô ấy, nhanh chóng chạy đến trạm xe buýt, giả vờ chờ xe.
Chiếc xe đi về hướng nhà tôi, đã đến. Tôi nhìn lại, và Giang khởi vân đã biến mất.
“Không lên xe à!” Người lái xe sốt ruột hét vào mặt tôi.
Tôi căng da đầu, lặng lẽ bám chặt vào cửa sau.
Ban đầu tôi muốn giả vờ đợi xe, khi Tống Vi rời đi, sau đó tôi với Giang Khởi Vân sẽ đi về nhà.
Nhưng … anh ta đã bỏ đi.
Nghĩ lại, làm sao anh ta có thể cùng tôi lên xe buýt.
Tôi chộp lấy tay cầm của xe buýt và lặng lẽ đứng yên.
Một dáng người cao lớn đột nhiên ra khỏi cửa, khiến tôi gần như sắp khóc.
Giang khởi Vân cau mày, đứng bên cạnh tôi, nói một cách khó chịu: “chướng khí mù mịt”.
“Không thể nào, tôi sẽ không lái xe …” Tôi thì thầm.
Chiếc xe khởi động, tôi nhẹ nhàng quơ quơ tay. Anh ta chỉ vào một chỗ trống: “em không ngồi à?”
Tôi lắc đầu và nói, “Đó là chỗ dành cho người già, người ốm yếu, tàn tật và mang thai. Tôi không nên ngồi.”
Anh ta lạnh lùng nhướn mày: “Không phải em già, yếu, ốm, mang thai à?”
Hừ… Tôi xấu hổ: “Tôi không sao. Tôi sẽ để nó cho những người cần nó. Chút nữa có người già đi lên, tôi còn phải nhường chỗ.”
Bên cạnh,một người phụ nữ trung niên thấy tôi lầm bầm một mình, đôi mắt trợn trừng, kéo chặt túi xách, né tránh tôi.
Tôi đã quá quen với những ánh nhìn này. Trong mắt mọi người, tôi như một kẻ tâm thần.
Thường xuyên nói chuyện với không khí, đôi chút ngước lên lắc đầu, có đôi khi còn mỉm cười ngây ngốc với không trung.
》
Trở về nhà, anh tôi đang nghe điện thoại với khuôn mặt u tối.
Tôi nhìn Giang khởi Vân và hỏi: “Cùng nhau ăn cơm đi?”
Anh ta hừ một tiếng, ngồi lên ghế sofa, bi ến thành thực thể. Anh tôi nhìn thấy anh ta trên ghế sofa, điện thoại rơi xuống đất.
“Ngươi … Ngươi vào khi vào?” Anh tôi lo lắng hỏi.
“Anh ta vào cùng em, có chuyện gì vậy?” Tôi lặng lẽ hỏi.
“Có chút việc … Có liên quan tới hắn! Anh sợ hắn nghe thấy”. Anh tôi ôm lấy bả vai tôi: “Về làng Hoàng Đạo – em đi nấu ăn trước, anh sẽ nói chuyện với hắn một lát.. “
Làng Hoàng Đạo là nơi bố tôi và a tôi đã đi. Một tháng trước, anh ấy nói có một điều khó khăn cần giải quyết. Anh ấy đã đưa bố tôi ra ngoài, sau đó Giang Khởi Vân xuất hiện, và bố tôi bị thương trở về.
Nơi đó sảy ra chuyện gì, có quan hệ gì với mặt quỷ đỏ như máu sao.
hai năm trước, việc nấu trong nhà chính là việc của tôi. Mẹ tôi mất sớm. Bố tôi và anh tôi không bị quản thúc bởi phụ nữ quanh năm. Họ sống rất tùy tiện.
Tới lúc sau, tôi bắt đầu làm một vài món súp. Họ vui vẻ kết thúc chuỗi ngày ăn mì gói với cơm hộp.
Chờ tôi bưng đồ ăn ra thì anh tôi với Giang khởi vân đã ngồi vào bàn ăn, chờ đợi.
Giang Khởi vân không động đũa, nhưng từ từ uống một tách trà.
” Làng Hoàng Đạo không còn duy trì được nữa”. Ăn tôi nói khi đang ăn: “ta hiện tại mới biết được, người đứng phía sau đã ra lệnh cho Thẩm Gia chủ trì chuyện này là ngươi “
Từ cuộc trò chuyện của họ, tôi đã nghe thấy một điều quan trọng.
Hoá ra, hơn 20 năm trước, minh phủ đế quân đã kết thúc nhiệm kì, hắn ta đem một ít lòng tham và du͙© vọиɠ vứt bỏ vào sâu trong núi Âm Sơn. Kết quả, bị thoát đi âm luật cùng quỷ vương dung hoà. Cho nên hắn và giang khởi vân cùng một mặt nạ. Mặt nạ của giang khởi vân đen. Còn của hắn thì đỏ như máu.
” Cho nên hắn mới khó tiêu diệt “. Anh tôi bĩu môi nói: ” muốn ta nói đó là một lỗ hổng trong quản lý của ngươi không “
“Anh, đừng làm mất tập trung, sau đó, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao bố tôi lại bị chiếm hữu?” Tôi nhìn Giang khởi Vân.
Anh ta nhíu mày. Nói rằng, hơn 20 năm trước, đã phái người đi đuổi bắt quỷ vương. Anh ta thâm trí còn tái sinh những người hầu để tìm kiếm những người sống bị quỷ vương thao túng.
Cha tôi đã từng chạm vào pháp khí của quỷ vương, vì vậy ông bị ô nhiễm hơi thở. Khi ông tham gia vào trận pháp ở làng Hoàng Đạo, ông đã bị thương bởi những tà linh bị rò rỉ trong trận pháp, quỷ vương đã nhân cơ hội đó chiếm hữu ông. Để tiếp cận tôi.
“Có chuyện gì với làng Hoàng Đạo?” Tôi hỏi với giọng thấp.
Anh tôi nhẫn nhịn nói: “về sau em sẽ biết … Tóm lại, chính là yêu cầu rất nhiều gia đình trong vòng để góp phần duy trì trận pháp, điều gần như không thể duy trì bây giờ “
Tôi nhìn Giang khởi Vân, không nói một lời, phong ấn pháp trận? Anh ta như thế thần thông quảng đại, chả nhẽ không phải là động động ngón tay để hành sự sao.
Giang khởi vân dường như biết tôi đang nghĩ gì nhẹ nhàng nói: ” ta trên người âm khí quá nặng, cái trận pháp kia phải được đuy trì bởi con người ở dương gian, đặc biệt là những người có linh lực mạnh mẽ.”
Tôi không hiểu nhưng vẫn gật gật đầu, dù sao việc này không đến phiên tôi phải bận lòng.
Tôi hiện tại rõ ràng là thích ngủ, mới ăn no không được bao lâu thì cơn buồn ngủ ấp đến. Anh tôi nhìn tôi cứ dụi mắt, ngữ khí có phần bực bội nói: ” mệt rồi thì đi ngủ đi, em nhìn em xem, không mập lên được chút nào, ngược lại còn gầy hơn một chút. “
Đúng vậy, tôi đã không ngủ ngon trong một tháng qua, không gầy mới lạ. … Tôi đi lên lầu để ngủ một cách trung thực. Khi tôi bước lên tầng hai, tôi nghe thấy anh tôi nói lạnh lùng–
Giang khởi vân, tôi mơ hồ đoán được … Thật sự ta không có gì để nói, chỉ nói một câu: ngưoi đối với em gái ta nên tốt hơn một chút, em ta không nên chịu đựng những điều đó!
Tôi sững sờ. Anh tôi đang nói cái gì? Đây có phải là giáo huấn Giang Khởi Vân?
Cơn Buồn ngủ quá dữ dội, mí mắt tôi không thể nhấc lên được, chẳng mấy chốc tôi ngủ thϊếp đi … trong mộng cũng không được yên ổn, trong chốc lát tôi mơ thấy bố tôi, lát sau là anh tôi, còn có cả Giang Khởi Vân.
Khi tôi thức dậy vào nửa đêm, Giang Khởi Vân đang ngủ phía sau tôi, vẫn ở cùng một vị trí quấn chăn và ôm lấy tôi.
Tư thế này khiến tôi cảm thấy rằng, anh ta đang bảo vệ tôi.
Trước đây tôi còn chưa tin vào hội chứng Stockholm, thật kỳ lạ tại sao mọi người lại gắn bó với thủ phạm.
Bây giờ, tôi đã trải nghiệm cảm giác này cho chính mình, tôi thở dài: Mọi người thực sự có thể được thuần hóa.
Anh chiếm hữu tôi khi tôi mười sáu tuổi, ở thời điểm tôi sợ hãi nhất, lấy đi nụ hôn đầu và đêm đầu quý giá nhất của tôi;
Khi tôi mười tám tuổi, cưỡng chế tôi, buộc tôi phải tiếp nhận anh ta xâm chiếm, buộc tôi phải giữ liên lạc với anh ta.
Hiện tại, còn ở thân thể tôi thiêu hủy lý trí, làm tôi thực tủy biết vị, thực cốt đốt người
“Giang … Khởi vân …” Tôi khẽ hét lên.
Anh ta mở mắt gần như ngay lập tức, trả lời lạnh lùng: “gì.”
“Điều đó … anh trai tôi đã nói gì với anh? Tại sao anh đối xử với tôi tốt hơn–“
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Chồng Tôi Là Diêm Vương
- Chương 37: Phẫu thuật không hồi phục