Chương 32: Tại sao lại là tôi

“Tiểu nương nương, không phải là chúng tôi không tới cứu người. Nhưng vì cái kết giới này quá phiền toái,người giúp chúng tôi nài nỉ đế quân đừng trừng phạt chúng tôi ~ ~” bạch vô thường nói với tôi bằng một nụ cười.

Khi lưỡi hắn không thè ra, trông không đáng sợ lắm.

Dù sao, ba quan điểm của tôi gần như đã bị phá vỡ, và tất nhiên cảm thấy nụ cười này của hắn có chút thân thiện.

“Tôi …” Tôi nhìn Giang Khởi Vân anh ta nhìn tôi với đôi mắt rũ xuống.

Cái nhìn quá phức tạp. Ngoài sự bất lực và áy náy, tôi thậm chí còn nhìn thấy một tia

Một tia …

Thương xót?

Đúng, chính là thương xót

Anh ta cũng nghĩ tôi đáng thương?

Lúc đầu đối với tôi rất hung hãn, lạnh lùng hiện tại rốt cuộc biết đối với tôi có ôn hoà một chút không?

“Điều đó … ta không có việc gì, cảm ơn vì đã cứu ta.” Tôi nói với Bạch vô thường.

Hắc Vô thường đứng bên cạnh. Hắn trông nghiêm túc hơn bạch Vô thường. Hắn không cười, nhưng nhìn tôi với ánh mắt giận dữ.

Bạch vô thường nói với nụ cười toe toét: “Đừng….đừng, đừng cảm ơn chúng tôi, chúng tôi không dám đâu. Nếu người muốn cảm ơn, thì cảm ơn đế quân đi… Hah, lão bát, tại sao ngươi chỉ bắt được vài con quỷ nữ thế này? Con quỷ loãng hoá không mặc gì đâu?

Tôi nhìn, quả thực trong tay của hắc vô thường chỉ là những người bị tà sư gϊếŧ chết. Hầu hết những người này là cư dân ở đây.

“Huh, lão bát, này không giống ngươi nha! Ngươi không bao giờ bỏ lỡ một con quỷ nào. tại sao, con quỷ loãng hoá đó không mặc quần áo, loè mù đôi mắt của ngươi rồi phải không?” Bạch vô thường miệng quá độc.

“Nói bậy!” Hắc vô thường giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái:, “người nuôi dưỡng linh hồn đó rất mạnh, cô ta biến mất cũng với cái mặt quỷ, không bắt được.”

Hắc bạch Vô thường thường xuất hiện cùng nhau, nhưng cũng có thể đơn độc đi câu hồn. Nam nhân từ dương hồn, âm phách tạo thành. Nữ nhân từ âm hồn, dương phách tạo thành. Bởi vậy thông thường bạch vô thường câu nam quỷ, hắc vô thường câu nữ quỷ.

Tôi sững người nghe hai người nói chuyện, không nhận ra rằng mình đang áp chặt vào ngực của Giang Khởi Vân, một tay nắm lấy tay anh ta, một tay túm vạt áo trước ngực

Nhìn thấy cử chỉ này trong mắt người phàm, đó là một bệnh tâm thần.

Một sĩ quan cảnh sát nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu và hỏi: “cô … cô có bị đánh vào đầu không?”

Tôi. ” Ah” một tiếng, có lẽ rằng tôi rất kỳ lạ trong mắt họ, tôi nhanh chóng thả Giang Khởi Vân ra.

Tôi không muốn buông tay anh ta, anh ta cư nhiên cũng không muốn buông tay, mặc dù tôi thấy anh ta có chút trầm mặc cổ quái, hơn nữa ánh mắt có chút phức tạp tôi nhìn cũng không hiểu.

Nhưng lúc này, anh ta đứng bên tôi là đủ rồi

“Chết tiệt, trong phòng này lạnh quá!” Một sĩ quan cảnh sát nhỏ * xoa tay: ” những kẻ biếи ŧɦái, giấu xác chết này, bật điều hòa ở mức thấp nhất sao? Lạnh quá …”

“Đi ra ngoài và đắm mình vào nắng ấm, đừng để đóng băng lại sinh bệnh.” Thúc thúc tôi đẩy cảnh sát ra.

Thúc thúc Mộ Thành túc là giám sát viên cảnh sát trẻ nhất và là phó giáo sư pháp y chuyên nghiệp. Thúc là người có khả năng nhất trong thế hệ của cha tôi.

Hơn nữa thúc có bản lĩnh rất lớn. Mới nãy, thúc trong tư thế cầm súng bằng một tay, niệm chú bằng một tay. Cổ khí phách quả thực. ……. nhưng điều này không thể nói ra, vì thúc vẫn đặt biểu tượng quốc gia trên đầu, tín ngưỡng chính phủ là chủ nghĩa, quyết không thể làm Hoạt động “mê tín phong kiến”.

Thúc năm nay tròn ba mươi tuổi, chưa lập gia đình. Có vô số phụ nữ đuổi theo, nhưng thúc chưa bao giờ nhìn tới.

Vì lý do này, nên thúc và gia gia có một khoảng thời gian tồi tệ với nhau, thúc đã không về nhà trong hai năm.

“Tiểu Kiều.” Thúc hét vào mặt tôi, đôi mắt quét qua tôi, và nói với giọng trầm bổng: “Bên trong quá lạnh, đi ra ngoài.”

Thúc có ý gì đó, tôi hơi bối rối – nhưng hiện tại tôi không muốn dời xa người bên cạnh.

Giang Khởi Vân liếc nhìn Hắc Bạch vô thường và bọn họ đã biến mất.

Thúc kéo tôi ra. Trên mặt đấy còn có những phần của lại của tay, chân đã bị gặm nham nhở, tôi che miệng nôn khan. Hành động này kiến Giang Khởi Vân nhíu mày.

“… Không thoải mái à?” Anh kéo tôi sang một bên.

“Cảnh này quá kinh tởm.” Tôi ấn xuống ngực và cố gắng trấn an: “Tôi không cố ý mạo hiểm nhưng những người này đang theo dõi nhà tôi, tôi khó lòng mà phòng bị…..”

Tôi thì thầm một câu, không biết anh ta có nghe được không.

Ánh mắt amh ta lạnh lùng trở lại: “Ta biết, ta sẽ hạ lệnh săn đuổi chúng, để giảm bớt những nguy hiểm xung quanh em.”

Những lời như vậy làm tôi cảm thấy thoải mái.



Khi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi không thể mở được mắt, và tôi đã chao đảo khi đứng.

Gần đây, tôi bắt đầu cảm thấy một số triệu chứng của thai kỳ. Điều đầu tiên là buồn ngủ.

Tôi không biết làm thế nào mình trở lại phòng. Khi thức dậy, tôi đột nhiên cảm thấy phú sau có gì đó khác thường.

Giang Khởi Vân ở đằng sau tôi …

Anh ta gối đầu lên một cánh tay, tay kia đặt lên eo tôi. Anh ta mặc bộ quần áo mà tôi đã đốt, một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean đen.

Tôi không nhịn được, cười cười.

“… Cười cái gì?” Anh ta mở mắt.

“Anh … anh không ngủ à?” Tôi quay lại và đối mặt với anh ta.

” Ta ngủ hay không đều không sao cả ”: anh ta nhẹ nhàng nói, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Tôi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, có chút không hiểu.

Anh ta dường như rất coi trọng Linh thai này, nhưng vì điều gì?

Anh ta không phải là một người bình thường, không cần phải lo lắng về già sẽ chết, không cần phải lo lắng không có ai bên cạnh, không phải lo lắng về việc bơ vơ không nơi nương tựa.

Tôi nghi ngờ hỏi: “Giang Khởi Vân, chúng ta … có phải là phu thê không?”

Anh ta nhẹ nhàng ” hừ ” một tiếng

“Tôi không hiểu, tại sao anh cần tôi, hoặc … tại sao anh cần Linh thai Âm Dương này, anh … Không giống như thiếu nữ nhân bên cạnh, hẳn là có rất nhiều người âm làm bạn với anh?” Tôi cẩn thận hỏi.

Anh ta mở mắt lạnh lùng nhìn tôi, khiến tôi lo lắng.

” Tôi không phải muốn biết chuyện của anh, cũng không phải kiểm soát anh, tôi chỉ muốn biết, tôi có lợi ích gì cho anh? anh vì sao lại muốn kết linh thai với tôi?….. Anh không phải lo lắng về sinh tử, cũng không cần người thừa kế, tôi…tôi…………..”

Tôi không thể nói bất cứ điều gì …

Đôi mắt anh ta quá sâu, đôi đồng tử vàng sẫm chuyển động

Tôi tựa như đang đứng trong miệng núi lửa, nhìn thấy nham thạch chảy chậm dưới chân, và tôi cảm thấy choáng váng.

“Thân phận của anh tôn quý, có lẽ tôi chỉ là một người qua đường, không đào sâu vào công việc của anh, nhưng tôi chỉ muốn biết … Anh làm vậy là có ý gì.” Tôi căng thẳng, tay không làm chỉ được mà xoa xoa bụng dưới.

Đôi mắt anh ta vẫn rất sắc bén và lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tôi trong giây lát, bị áp lực của anh ta, tôi đến thở cũng dồn dập.

“Không có người khác.” Anh đột nhiên nói.

“Cái gì?”

“Không có người khác, chiếc nhẫn đó, ta chỉ tặng cho một mình em.” Anh ta lông mi nhẹ nhàng, che đi đôi mắt lạnh lùng đó.

Tôi vuốt ve chiếc nhẫn một cách nhẹ nhàng và hỏi, “… bởi vì, thân thể ta đặc biệt, có thể kết Linh thai cho anh, đúng không?”

Khi tôi hỏi câu này, trong lòng tôi có một tia hy vọng

“Đúng.” Anh trả lời không chút ngại ngùng.

Giây phút đó, trong lòng tôi tựa như bị hất một chậu nước đá, lục phủ ngũ nội tạng chua xót và đau nhói.

“Tại sao … là tôi …” Tôi kiềm chế, nhưng lại không nhịn được mà bật khóc nức nở

Anh ta đột nhiên quay lại, ép tôi vào tường, mang theo nét tức giận nâng cằm tôi lên.