Chương 3: Đừng gần gũi với người khác (1)

Bố tôi sững sờ và hỏi một cách lo lắng: “Ý con là ai?”

Còn có thể ai khác?

Chiếc nhẫn ngọc bích treo trên cổ tôi đã trở nên sáng hơn và ấm hơn trong hai ngày qua, và dường như đã hấp thụ chất dinh dưỡng và trở nên “sống lại”.

“Tiểu Kiều, nói chuyện với anh ta … xem anh ta muốn gì.”

Anh ta muốn gì

Tôi nghĩ rằng anh ta muốn tôi chết.

Vào đêm của ngày thứ ba, tôi không thể chịu đựng kiểu tra tấn này. Tôi nghiến răng, đẩy vai anh ta, run rẩy nói, “Chúng ta, chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Nói chuyện?” Anh ta cười khẩy ” Em muốn nói gì với ta?”

Ngay cả khi anh ta đang nói, anh ta vẫn không dừng lại, lời nói của tôi đã bị anh ta phá vỡ.

“Anh, anh muốn gì … ah …” Tôi triệu tập can đảm để nói: “gia đình của chúng tôi, có phải … đã xúc phạm anh không? Hay … Anh có ước muốn gì chưa xong?

Anh cười thầm và dừng lại một lúc, khiến tôi thở phào.

” Minh hôn … Chúng ta … không phù hợp.” Tôi ra hiệu rằng tôi vẫn là một người sống: “Anh nên tìm một người phù hợp với anh.”

Tìm một con quỷ nữ, đừng làm phiền tôi.

“Sẽ phù hợp hơn nếu em chết.” Anh ta cười lạnh.

Ông tôi nói rằng kết thúc của minh hôn là cái chết, hoặc một số tai nạn không thể giải thích, hoặc tự tử.

Thực sự chỉ có thể chết thì mới kết thúc sao.

“Tôi …” Nước mắt tôi tuôn rơi.

Anh ta mỉm cười và nói, “thật ủy khuất đúng không, em không có làm gì sai. Nhưng em sinh ra để trả nợ “

Anh đưa tay bóp cằm tôi, ngón tay anh lạnh ngắt.

“… Ai bảo em sinh ra trong Mộ Gia.” Giọng anh ta đột nhiên trở nên lạnh lùng, không chút thiện cảm, nhưng với một chút châm biếm.

Ngoài việc khóc, tôi thực sự không biết phải làm gì.

Bố tôi bảo tôi nói chuyện với hắn, nhưng thế này thì nói sao?

Sinh ra đã là tế phẩm và tôi không thể thay đổi nó.

“Đừng khóc!” Anh ta sốt ruột gầm lên: “Nếu tôi muốn em chết, đáng lẽ em đã chết hai năm trước, đừng không biết tốt xấu!”

Điều đó có nghĩa là gì? đêm hôm đó các cơn ác mộng và sự tra tấn bất tận đều là nhờ anh ta. Tôi có phải cảm ơn anh ta vì “món quà” của anh ta không?

“Vậy anh muốn thế nào?” Tôi đập vào vai anh ta, nhưng sức mạnh như cù lách.

Tôi không còn sức để chống cự.

“Có phải nếu tôi chết, sẽ kết thúc?” Tôi hét lên: ” nếu tôi tự động thủ, anh có thể buông tha cho tôi sao!”

Tôi đưa tay ra và rút chiếc kéo giấu dưới gối. Người ta nói rằng giấu cái kéo dưới gối là trừ tà, nhưng nó hoàn toàn vô dụng với anh ta.

Tôi tự đâm mình bằng kéo, khiến anh ta bực bội. Anh ta búng khuỷu tay, khuỷu tay tôi tê cứng, và chiếc kéo rơi khỏi giường.

“Em dám tự làm mình đau!!” Cơn giận giữ của anh ta làm tôi cảm thấy như băng, và hơi thở đó làm tổn thương làn da của tôi.

“Mộ Tiểu Kiều, đừng nói ta không cảnh cáo em – nếu em dám tự làm hại mình, hoặc cầu xin cái chết, em hãy thử xem, tôi sẽ để em và Mộ Gia sống không được, chết không xong!”

Anh đưa tay ra và véo vào cổ tôi. Sức mạnh không nhẹ không nặng, nhưng nó làm tôi nghẹt thở.

“Không phải anh muốn tôi chết sớm sao? Anh … đừng hành hạ tôi nữa …” Tôi cố gắng cầu xin sự thương xót.

“Hành hạ?” Anh cười khẩy và nói, “Em có nghĩ đây là hành hạ không? Không thể nào. Em và tôi đã minh hôn thể tử. Có chết cũng không thay đổi. Em phải chịu đựng!, sau bảy ngày, em cos cầu xin ta. Ta cũng không muốn chạm vào em! Cơ thể cứng ngắc của em thực sự đáng thất vọng! “

Bảy ngày?

Vẫn còn bốn ngày nữa …

Anh ấy ôm eo tôi bực tức và biến cơn giận dữ thành hành động.

Tôi bị liệt trên giường trong tuyệt vọng, liệu tôi có chết dưới anh không?

Ý thức được tách ra khỏi cơ thể, và tôi cảm thấy rằng mình đang trôi nổi trong làn sóng ham muốn hỗn loạn.

Gần như chết đuối.



Thận hư là cái gì?

Khi tôi ra khỏi giường, tôi nghiêm túc cân nhắc việc uống một số loại thuốc cho thận, nếu không tôi không thể vượt qua ngày thứ bảy.

Toàn bộ thắt lưng bị đau và không chịu nổi. Cái cảm giác này khó lòng mà tả, tê, sưng và đau gần như đã gϊếŧ chết tôi, bụng dưới bị đốt cháy và mọi khớp xương trên cơ thể đều phản kháng.

Trong vài ngày qua, anh ấy đã để lại rất nhiều thứ trong cơ thể tôi, tôi … Tôi có cần uống thuốc trong trường hợp này không?

Suy nghĩ thật hỗn loạn, tôi liếc nhìn thời gian trên điện thoại của mình, đi rửa mặt một chiat rồi lúng túng bước ra khởi cửa.

Tôi năm nay mới vào đại học, và hôm nay là ngày đi học đầu tiên. Nếu tôi đến muộn vào ngày đầu tiên, giáo viên lớp chắc chắn sẽ nhân cơ hội làm tôi xấu hổ.

Chủ nhiệm của lớp chúng tôi là một sinh viên tốt nghiệp tại chức, dường như là cháu của một lãnh đạo trường. Ở trường đại học, thông thường các sinh viên tốt nghiệp tại chức trở thành cố vấn đại học.

Vì tôi tham gia buổi trình diễn catwalk của lớp trong bữa tiệc năm mới, hắn luôn nắm lấy cơ hội để gần gũi tôi. Nếu tôi không có gì để làm, hắn ta sẽ gọi tôi đến văn phòng của giáo viên và hỏi tôi có quan tâm đến chức vụ gì trong lớp không.?

Tôi đã cẩn thận cách xa hắn một chút, nhưng hôm nay tôi thực sự không thể chạy, và khi tôi vội vã đến lớp, tôi đã bị trễ.

Chủ nhiệm mỉm cười và nói với các bạn cùng lớp: “Ta thực khai sáng nha. Đến trễ, về sớm chốn học … Mộ Tiểu Kiều, chờ đến khi tan học liền tới văn phòng của tôi.”

Các bạn cùng lớp thở dài một lúc, và tôi cúi đầu ngồi cạnh Tống Vi.

Tống Vi đưa ra một hướng dẫn màu trắng và thì thầm, “Bệnh hoạn, hắn về điểm này ai nhìn chả ra! Ngực to, mông cong, vòng eo nhỏ. Bạn nên cẩn thận!”

Buổi họp lớp sớm kết thúc, Tống Vi đã lên kế hoạch cùng tôi đi tới văn phòng, nhưng tạm thời Tống Vi bị các sinh viên của hội sinh viên gọi đi, cuối cùng tôi lại tự đi một mình.

Hắn ta là người duy nhất trong văn phòng, các giáo viên khác chưa về. Hắn ta kết thúc buổi họp lớp quá sớm. Có phải vì hắn ta có những động cơ khác không?

Hắn bảo tôi ngồi trước máy tính sắp xếp lại thông tin của sinh viên, sau đó khom lưng kề sát vào người tôi.

Tôi không còn là một cô gái không biết gì nữa. Người đàn ông âm dương đã dạy tôi hai năm trước mối quan hệ giữa hai giới là gì.

Tôi đứng dậy và nói: “xem ra anh không để tôi tập trung vào công việc của mình, tôi sẽ rời đi trước. Anh có thể tìm một bạn khác để làm việc đó.”

Hắn đột nhiên kéo tay tôi và cười xấu xa: “Mộ Tiểu Kiều, tôi đã quan sát em từ lâu và tôi nghĩ em là một cô gái thuần khiết. Hãy nhìn vào dấu vết của cơ thể em xem. Tối qua chắc hẳn em làm rất kịch liệt?”

Hắn duỗi tay và kéo mạnh, áo phông của tôi bị kéo lên vai.

Xương đòn, ngực và thậm chí cả cổ đều có vết thâm tím.

Đó không phải là một dấu hôn, đó là một vết đỏ nhạt và vết bầm tím mà anh ta siết chặt tôi.

“… Em xem bộ dạng này đi! Ngực và hông chỉ là một mớ hỗn độn!? Ắt hẳn rất kịch liệt!” Hơi thở của hắn có chút dồn dập, cả người hắn tiến hoàn toàn về phía tôi.