- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Chồng Tôi Là Diêm Vương
- Chương 17: Mặt quỷ đỏ lang thang
Chồng Tôi Là Diêm Vương
Chương 17: Mặt quỷ đỏ lang thang
Hai người họ động tĩnh rất lớn, tôi nghe được da đầu tê dại và mặt đỏ tới tai, những người này là ai!
Sau khi nghe những câu này, tôi xác nhận rằng học sinh cấp ba là một cô gái, không phải em trai của Tống Vi, tôi quá lười để quản chuyện người khác và chuẩn bị bước đi, thì nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của người đàn ông–
“Chà, em gái, đây là hình xăm trên lưng em! Tại sao nó không phẳng lại gập ghềnh? Hmm, đây có phải là một cái mặt quỷ không? Umm–“
Tôi bị sốc, mặt quỷ?
Tôi nghe thấy hai từ này, dường như da đầu bị nổ tung.
Một chiếc mặt nạ quỷ đỏ như máu xuất hiện trên lưng bố tôi, nói rằng đó là nghiệp chướng của ông. Sau đó ông đã bất tỉnh, người phụ nữ trung niên với nửa mặt là mặt quỷ đỏ và cuối cùng bị xé mặt và da đầu.
Cái mặt quỷ này, có phải hay không đều bám trên cơ thể con người.
Tôi nhịn không được mà trộm thăm dò, chỉ nhìn thấy lưng của một người phụ nữ.
Cô đang ngồi trên thân thể của người đàn ông đầy kí©h thí©ɧ, còn vùi đầu vào bộ ngực hưởng thụ
người đàn ông dưới cô tay chân di chuyển nhịp nhàng, giọng nói của họ không nhỏ.
Thật đáng quên? Không sợ bị người khác nghe!
Tôi không có can đảm để đi lên và kiểm tra, những kẻ điên này, ngày thường tôi tránh còn không kịp.
Nhưng người đàn ông vừa nãy đã đề cập đến hình xăm mặt quỷ và còn gập ghềnh … Có thể đó là khuôn mặt quỷ máu đỏ?
Tôi vội vàng rút điện thoại ra, nghĩ về Giang khởi vân, giang khởi vân … Anh nhất định phải trả lời điện thoại!
Khi tôi nhìn qua màn hình, tôi sững sờ.
Anh ta đó hoàn toàn không có điện thoại di động! Tôi nên gọi ai?
Tôi run rẩy và nhấn tắt điện thoại, lắng nghe âm thanh ở đó vài lần trước khi cuộc nói chuyện kết thúc.
“Cùm cụp, cùm cụp…….” Tiếng giày cao gót phát ra từ con hẻm bên cạnh tôi.
Tôi vội vã đi vài bước và thấy một người phụ nữ với mái tóc ngắn đang xõa ra … Nhanh như vậy liền kết thúc?
Cô mặc loại quần áo đi làm ở quán bar, hở lưng, cổ chữ V, eo cao, sau đó là váy ngắn cùng đôi dép lê
Xem cô ta dáng người thật cứng ngắc, không còn dáng vẻ phát dục.
Cô dường như đã say rượu, vừa rồi còn với người đàn ông trong hẻm hoà với nhau kịch liệt đến nỗi cô còn ngã xuống con hẻm.
Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy tôi có chút hoảng sợ! Đây không phải cô gái xử nữ mà Hầu Thiếu Văn đã tìm sao?! Cô gái có mái tóc ngắn bị tà đạo lừa để làm pháp sự cho ông hắn chữa bệnh sao.!
hóa ra cô ta là một người như vậy?
Không đúng, cô vẫn còn trinh chỉ hai ngày trước! Hầu Thiếu Văn phải chắc chắn rằng cô ta vẫn là xửa nữ và không có vấn đề gì mới mang đi!
Giọng nói “eh eh” của anh tôi phát ra từ điện thoại của tôi và tôi trả lời điện thoại với những suy nghĩ phức tạp.
Một vài côn đồ hút thuốc ngồi xổm bên đường nhìn nhau, đi qua với một nụ cười nhếch mép, đưa cô vào một chiếc xe và bỏ đi.
Có rất nhiều người như vậy trước quầy bar – họ chuyên chờ đợi những người say rượu, thường được gọi là nhặt xác.
Tôi chỉ là một cô gái vừa đi học đại học. Tôi không có khả năng làm bất cứ điều gì một cách dũng cảm. Tôi chỉ có thể viết số biển số xe và nói với anh trai tôi: “Anh ơi, tôi thấy một cô gái say rượu và bị bắt. Nhanh lên và gọi cảnh sát. “
Giọng nói của anh tôi gần như làm tôi đau tai: “Mộ Tiểu Kiều! Đồ chết tiệt, anh còn tưởng rằng em đã sảy ra chuyện”! Toàn bộ cơ thể của Lão Tử đã bật ra để trả lời điện thoại, ” được rồi! Những thứ này mắc mớ gì tới em.? Nhanh về nhà cho anh “! “
“Không, không, tôi đã thấy cô gái đó mà Hầu Thiếu Văn hắn tìm cho ông của hắn.”
Tôi còn chưa dứt lời, một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy vai tôi, làm tôi sợ hãi. “A……!” Điện thoại không ổn định và rơi mạnh xuống đất!
Quay đầu nhìn lại. Giang Khởi Vân rũ mắt nhìn xuống tôi, và con ngươi vàng trong đôi mắt đen đó trông như một mảnh nham thạch đang rơi xuống
“Mộ Tiểu Kiều … Lời nói của ta như gió thoảng bên tai phải không.” Anh ta nói với sự giận dữ trong lời nói.
Tôi đã rất lo lắng đến nỗi cổ họng bị khô và nói thầm: “Tôi, tôi vừa tìm thấy một người đáng ngờ, cô ta có một hình xăm mặt quỷ trên lưng”
Anh nheo mắt nguy hiểm, khẽ cúi xuống, véo cằm tôi để chặn tôi vào tường và hỏi: “Ta hỏi lại, em bây giờ thân phận là gì?”
“… Minh hôn thê tử.” Tôi thì thầm cắn môi.
“Chúng ta đã thoả thuận những gì? Em có muốn chết không, hay em muốn sống trong yên bình? Em không biết trong bụng em có gì sao………?–“
“Tôi biết, có con của anh.” Tôi ngước nhìn anh ta, cắn môi miễn cưỡng nói.
Tôi tuyệt vọng chịu đựng những cảm xúc, anh ta không phải là một người bình thường, không thể mong anh ta có suy nghĩ bình thường.
“Tôi thừa nhận số phận của mình, tôi sẽ là công cụ sinh con cho anh. Tôi đã hứa với anh rằng không uống thuốc tránh thai hay đi giày cao gót. Anh có thể dịu dàng hơn một chút và ít nhất là nghe tôi nói xong không?” Tôi nhìn anh ta bằng đôi mắt đỏ.
Tôi nghĩ rằng có phải chính mình thần kinh suy nhược không, một điều nhỏ nhặt sẽ làm cảm xúc thăng trầm.
Ví dụ, nhìn thấy anh ta cáu kỉnh
Ví dụ, nghe anh ta nói chuyện liền muốn khóc.
Đôi mắt của Giang Khởi Vân tối sầm lại và buông tay đang giữ cằm tôi ra.
Một người đàn ông say rượu đi qua chỉ vào tôi và mỉm cười, “Wow! Cô gái xinh đẹp, đứng đây diễn kịch một mình à? Đi với anh đi–“
“Bang!” Hắn ta chưa dứt lời, toàn bộ con người hắn bị thổi bay bởi năng lượng vô hình và cắm đầu trong thùng rác.
Tôi sợ hãi và ngước nhìn Giang Khởi Vân
Anh nhìn tôi đăm đăm, khuôn mặt lạnh lùng không nhúc nhích.
Tôi có điểm sợ hãi. Anh ta chính là từ u minh địa phỉ tới. Một lời không hợp, anh ta có thể khiến tôi chết bằng cách di chuyển ngón tay.
“Em nói…..” Giọng nói trong trẻo của anh đập vào tim tôi.
Tôi đã quên những gì cần nói. Tôi vừa mới trút được cảm xúc của mình. Lúc này, tôi cảm thấy rằng thực sự không có gì.
“… Tôi xin lỗi.” Tôi gục đầu xuống và có một thái độ tốt.
“Ta chấp nhận lời xin lỗi của em, tha thứ cho em một lần nữa và nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời ta.”
Lắng nghe, làm thế nào để mọi người có lợi thế tâm lý.
“Mộ Tiểu Kiều, ban đầu em là người có dòng máu thuần âm, và điều gì đó đã xảy ra trước khi em được sinh ra, vì vậy em có thể chất rất đặc biệt, chiêu quỷ nhớ thương, đến bây giờ em không có việc gì là do Bố em đã giúp em chặn nó đấy ” anh ta nói nhẹ:
” Hiện tại, Linh thai đã kết thành và chưa ổn định, em … Tỉnh táo một chút, đừng đặt mình vào tình huống nguy hiểm. Phòng và nhà của em đã được ta bày trận pháp. Hãy an toàn ở nhà, hiểu không.”
Tôi lặng lẽ gật đầu.
“Ta tìm thấy em trai của bạn em rồi, đi với ta. ” Anh quay nhẹ.
Tôi đi phía sau anh ta, ánh mắt liền nhìn chằm chằm sau lưng.
Có người thì thầm bên cạnh tôi: Người phụ nữ này đang cắn thuốc hay sao. Nhìn bộ dạng cô ấy đã choáng váng thế nào.
Tôi mỉm cười cay đắng, ngay cả khi anh ta đi cùng tôi, nhưng cả thế giới sẽ thấy tôi một mình.
》
Ở bên ngoài của quán bar, một thanh niên rất gầy gò quỳ trên mặt đất hướng Giang Khởi Vân dập đầu thì thầm nói: “Con ma nữ đã không thành công, may chúng tôi phát hiện ra kịp thời.”
Hắn chỉ vào đống mảnh vụn bên cạnh, nơi một người được che đậy bằng vải nhựa lòng tôi cả kinh, nó giống như bao phủ một xác chết! Không phải là em trai của Tống Vi chứ?!
Tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống và mở nó ra để kiểm tra, người đàn ông gầy gò vội vàng gọi: Tiểu Kiều nương nương chậm đã!
Tôi sững sờ một lúc, và tất cả đều mở được một nửa. Chậm Cái gì chậm?
Người dưới tấm nhựa là em trai của Tống Vi, Tống Hàng, với phần thân trên trần trụi.
Người đàn ông gầy gò cười và nói: “Đứa trẻ này không mặc quần áo, Tiểu Kiều nương nương vẫn là không nên xem …”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Linh Dị
- Chồng Tôi Là Diêm Vương
- Chương 17: Mặt quỷ đỏ lang thang