Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 10: Cha tôi sảy ra chuyện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Là một sinh viên, tôi đã thấy loại tin tức này trên điện thoại di động của mình, nhưng trải nghiệm cá nhân của tôi vẫn là lần đầu tiên.

Lốp xe tải lớn bên kia đường rơi xuống, lăn và nhảy qua hàng rào chắn.

Tôi hét lên và ngã vào Tống Vi. Có phải chiếc lốp xe tải đã đâm vào người phụ nữ trung niên không? Bà ta bị lốp xe đập trực tiếp và ngất xỉu trên đường.

Tống Vi và tôi liếc nhìn nhau, đây quả thực là một cú đánh ma thuật, Chúa không thể nhìn thấy nó nữa à?

Trọng lượng và tác động của lốp xe lớn là đáng kinh ngạc. Nếu bạn không nhìn thấy nó bằng mắt của mình, chắc chắn rằng nhiều người không tin rằng một chiếc lốp xe có thể đập vào người ngất xỉu.

Tôi chợt thấy chiếc nhẫn trong tay tôi đỏ ửng.

Nhiều người xung quanh đã gọi trợ giúp, còn tôi đang bận kéo Tống Vi ra khỏi đám đông.

Trái tim tôi đang đập dữ dội, và những người khác có thể nghĩ đây là một tai nạn, nhưng tôi biết đó không phải là tai nạn. – chiếc nhẫn của tôi chuyển sang màu đỏ. Có phải là do con quỷ xấu xí kia.?

Sao có thể khéo sảy ra khi một chiễc xe tải lớn chạy qua và chiếc lốp bị tuột khỏi thùng xe văng xuống đường. Lại vừa khéo chạy tới đâm vào lưng người phụ nữ trung niên đó.

“Eh, Tiểu Kiều, đây là gì?” Tống Vi thấy chiếc chương ngọc treo trên cổ tôi lộ ra.

“Đó chỉ là … đồ trang trí.” Tôi nói dối.

Tôi ở trường không có bạn. Tống Vi là người bạn đầu tiên, nếu tôi nói với cô ấy nói rằng gia đình tôi ở với quỷ suốt ngày, có lẽ cô ấy sẽ ngất đi.

“Hmm?” Cô cầm miếng ngọc chương và nhìn xuống phía dưới, cau mày: ” bắc đế quân là gì? Này, không, nên đọc như thế này:. Bắc Thái … Đế Quân?”

Tôi đã bị sốc. Bạch vô thường từng nói rằng tôi không biết tốt xấu gì và đã nói ” đế quân của chúng ta không có sự kiên nhẫn”. Đế quân này có phải là con quỷ xấu xí không?

“Làm thế nào để bạn nhận ra những từ này?” Tôi hỏi.

“Cha tôi là một nhà thư pháp và dạy thư pháp tại các trường đại học cao cấp.” Tống Vi nói với một chút tự hào: “trên đời này, không có gì là ta không biết”

Bắc thái đế quân, bắc thái đế quân, tôi dường như đã thấy những từ này ở đâu đó.



Khi tôi trở lại cửa hàng của mình, anh trai tôi đang cãi nhau với một người đàn ông. Tôi thấy người đàn ông đặt một mẩu giấy thấm mỡ trên quầy. Anh tôi đẩy ra, anh ta lại đẩy vào.

“Mọi người nói tôi sẽ không chấp nhận những thứ hư hỏng này!” Anh tôi hét lên sốt ruột.

“Cậu, làm thế nào có thể không chấp nhận nó? Đây là những gì cha cậu bảo tôi gửi. Tôi bắt đầu đi từ nhà của tôi khi mặt trời chưa sáng. Làm thế nào cậu có thể không nhận nói?” Người đàn ông nói bằng tiếng địa phương.

Trong cuộc tranh cãi giữa họ, tôi thấy tờ giấy dầu bị rò rỉ ra khỏi góc, bên trong nó là một đôi giày thêu của phụ nữ, rồng bay phượng múa và, được tô điểm bằng ngọc trai.

Thoạt nhìn, đồ vật này đã cũ và chỉ những thợ thủ công cũ mới có thể tạo những đồ vật tinh xảo và lộng lẫy như vậy.

Nhưng tôi ghê tởm một cách khó hiểu, và cảm thấy nghẹt thở giống như chiếc váy cưới màu đỏ sẫm mà bố tôi mang ra ngày hôm đó.

Nghĩ đến cái mặt quỷ đỏ như máu trên cơ thể của bố tôi, những chiếc váy cưới và giày thêu này. Hẳn là thời điểm này mặt quỷ đã chiếm lấy thân thể tôi.

“Cha tôi đã về quê. Ông có thể đợi cho đến khi ông ấy trở lại.” Anh tôi đẩy ông ta ra và buộc ông ta ra ngoài.

“Bố về quê để tìm ông?” Tôi hỏi.

“Chà, anh đã nói anh đưa ông trở về, nhưng bố lo lắng cho em, nên bảo anh ở nhà để chông coi cửa hàng, chăm sóc cho em, em mau đi nấu cơm đi, Tiểu Kiều.”

… Rốt cuộc là ai chăm sóc ai?

Trong khi tôi đang khéo tay áo lên và nấu ăn, thì anh trai tôi ngửi ngửi ở cửa bếp và sụt sịt: “Thật thơm ngon, nhưng tiếc là người chồng ma của em không được thưởng thức.”

“Đừng làm phiền em, anh gọi hỏi bố trở về ngôi nhà cũ của mình không.”

Bây giờ giao thông rất thuận tiện, xe buýt giờ đi đường cao tốc, chỉ mất ba giờ để về đến quê hương của chúng tôi, sau đó đi xe riêng để trở về ngôi nhà cũ trong bốn hoặc năm giờ.

Khi tôi mang bát đĩa vào nhà, anh tôi lấy điện thoại di động và đi vòng quanh nhà.

“Khỉ thật!” Anh mắng đột ngột.

Tôi giật mình và hỏi thật nhanh, “Có chuyện gì vậy?”

“Không thể liên lạc được với điện thoại di động của bố. Anh gọi lại nhà cũ và gia đình nói bố không quay lại!” Anh tôi nghiến răng và gọi lại.

Điện thoại cứ reo, nhưng không ai trả lời.

Mặc dù bố tôi hơi nghịch ngợm, ông không bao giờ lấy sự an nguy ra đùa giỡn.

“Đinh.” Điện thoại của tôi vang lên là tin nhắn của WeChat.

Tôi lấy ra và xem là ba tôi gửi! ông ấy phát cái định vị cho tôi.

Anh tôi giật cái điện thoại và nhấn giọng hỏi bố đang ở đâu, nhanh nghe điện thoại.

Nhưng bố tôi vẫn không trả lời.

Anh trai tôi và tôi nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Anh trai tôi mặc áo khoác và chạy ra khỏi phòng với một chiếc ba lô màu đen.

“Tôi cũng sẽ đi!” Tôi đi theo anh tôi đến nhà để xe, bất chấp sự phản đối của anh tôi.

“Bố mà biết anh đưa em đi, nhất định sẽ mắng anh chết.” Anh lo lắng khởi động xe.

“Em ở nhà sẽ lo lắng về cái chết, hãy để em đi với anh.” Bàn tay thắt dây an toàn của tôi run rẩy.

Anh tôi không nói gì, nhấn ga đi đến nơi cha tôi đã phát định vị.

Vị trí nằm trên đường cao tốc cách chỗ tôi hơn 100 km, hoàn toàn ngược hướng về quê của chúng tôi. Cha tôi tại sao lại muốn tới nơi này.?!

“Anh ơi, em nghi ngờ …” Da đầu tôi như bị tê cứng: “Bố bị khống chế bởi cái mặt quỷ đó? Chúng ta không thể nhìn thấy nó khi ông ấy bình thường, nhưng khi cái mặt quỷ đó xuất hiện trên lưng thì………–“

“Đừng sợ, bố sẽ không kháng cự, hãy đến khu phố để xem tình hình trước.”

Hơn một trăm cây số, anh tôi nhanh chóng đến, không màng đến những lần bị phạt bởi chạy quá tốc độ, xa xa tôi nhìn thâdy một chiếc xe buýt đã thành một đống sắt vụn.

Cảnh sát giao thông tại hiện trường nhìn thấy chúng tôi và ngay lập tức nói: “người nhà nạn nhân đúng không,? Người bị thương đã được đưa đến cơ sở gần nhất rồi.”

Anh ta chỉ vào một hướng và bảo chúng tôi đi xuống đường cao tốc. Theo hướng dẫn của anh ta, chúng tôi đến một bệnh viện của thị trấn.

Bệnh viện rất nhỏ. Lúc này đã chật kín người. Một y tá đầu óc choáng váng và quay sang hét vào mặt bất cứ ai.

“Xin hỏi -” Tôi vừa mở miệng.

Cô hét lên: “Bị thương nặng ở tầnh 2, với những vết thương nhẹ ngồi trong đại sảnh, nhà xác ở tầng trệt với những người chết! Hãy tự đi tìm!”

Thấy cô ấy bận rộn như thế này, anh tôi và tôi liếc nhìn nhau, và chúng tôi phân công nhau đi tìm.

Tôi ở đại sảnh tìm một vòng không thấy ba tôi. Chưa có ý đinh từ bỏ. Tôi đi tìm ở những phòng khác, nhưng đều không thấy ba.

Anh tôi từ trên tầng hai bước xuống và vẻ mặt đầy âm u nói: “Không có.”

Cô y tá hét lên: Đi xuống tầng hầm tìm xem!

Hai chúng tôi đi đến cầu thang một cách miễn cưỡng. Cầu thang dẫn xuống tầng hầm trông cũ kỹ và tối, tôi thực sự không muốn đi xuống.

Tôi sợ nhìn thấy bố tôi ở tầng trệt.

Anh trai tôi đang học ngành y. Thấy xác chết đã thành thói quen. Anh ấy vỗ vai tôi: “em sợ thì ở chỗ nay chờ anh. Anh sẽ đi xuống tìm xem.”

Tôi gật đầu, và anh ấy đi xuống nhanh chóng. Tôi nghe thấy anh ấy nói chuyện với mọi người, trong lòng tôi thấy thoải mái hơn chút.

Bất thình lình có một người vỗ vai tôi. Tôi quay lại và thấy rằng đó là một phụ nữ trung niên. Bà ấy hỏi, “là Mộ Tiểu Kiều sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »