Chương 6

Công ty nhà tôi vốn kinh doanh bên mảng y sinh dược, sau khi tôi mang thai thì chưa từng đến bệnh viện bao giờ. Lúc nào cũng có sẵn một đội ngũ bác sĩ hàng đầu giám sát cơ thể tôi.

Khương Thiên Kỳ bế tôi lên giường, bác sĩ nhanh nhẹn sử dụng đủ loại dụng cụ lên người tôi.

“Sức khỏe cô Khương không có vấn đề gì, cả mẹ lẫn con đều bình an.”

Khương Thiên Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Hắn thân mật để tay lên bụng tôi: “Sau này đừng chạy loạn nữa, em đang mang thai đấy.”

Ánh mắt hắn mềm mại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Làm như nửa tiếng trước hắn không hề gϊếŧ người chỉ bằng một cái búng tay.

Chuyện này làm tôi cảm thấy toàn thân rã rời.

Tôi và Khương Thiên Kỳ vẫn luôn yêu thương nhau, cho nên sau tất cả, tôi cứ bất giác nghi ngờ “hắn” không phải là hắn. Chồng tôi đã bị người khác thay thế rồi.

Nhưng bây giờ tôi lại chủ động loại trừ khả năng ấy, bởi vì ánh mắt không thể lừa được người. “Hắn” chính là bạn đời của tôi, cũng là người mà tôi đã yêu suốt mười năm qua.

Thế thì làm sao giải thích được những sự kiện như nɠɵạı ŧìиɧ, gϊếŧ người hay siêu năng lực?

Đầu óc tôi choáng váng, nặng nề ngủ thϊếp đi trong lòng hắn.

..............

Khi tỉnh lại, bản thân tôi còn phải khinh bỉ chính mình. Liễu Kiều Kiều, sao mày có thể ngủ được hả!

Khương Thiên Kỳ nấu cơm bưng đến chỗ tôi. Hắn hỏi tôi có cảm động không, nhưng tôi nào dám cảm động đâu.

“Hôm nay anh không cần đi làm à?” Tôi hỏi hắn mà đổ mồ hôi lạnh.

“Con chúng ta cần cha.” Khương Thiên Kỳ dịu dàng sờ bụng tôi.

Chồng tôi luôn có một vấn đề, đó là đôi khi hắn nói năng rất quái đản. Ví dụ như câu vừa rồi, đứa trẻ còn chưa ra đời thì cần cha làm gì? Nếu hắn muốn nói lời âu yếm, lúc này đáng lẽ nên nói mấy câu đại loại như: vợ có cần anh không?

Chúng tôi kết hôn đã lâu, thế nên trước nay tôi luôn xem nhẹ vấn đề này. Ngay tại giờ phút này đây, có một cảm giác quỷ quái đang lan tỏa khắp da thịt tôi. Có khi nào hắn nói thật không? Đứa trẻ trong bụng tôi không giống những đứa trẻ khác, cho nên mới cần Khương Thiên Kỳ ở bên cạnh tôi?

Tôi thấy lòng mình nguội lạnh hơn nửa. Chồng tôi là thứ gì thế này? Còn con tôi thì sao?

Tôi giương mắt nhìn đống dụng cụ để ở mép giường. Bây giờ tôi rất muốn đến bệnh viện kiểm tra thai sản. Vấn đề là tôi còn không thể bước chân ra khỏi cửa nhà nữa kìa.

May mắn là chồng tôi vẫn như xưa, tôi có biện pháp đối phó hắn.

Tôi ngồi dậy, đẩy phần cơm dinh dưỡng ra: “Em không thích ăn món này, em muốn ăn bồ câu nướng ở Lợi Uyển.”