Chương 37: Nửa đêm đi tìm tròng mắt

Con mẹ nó! Thi thể bị đυ.ng thành 18 mảnh? Đây là tình tiết muốn cho tôi chơi ghép hình ssao? Được thôi. Ghép hình thì tôi rất rành nha, mấu chốt hình kia là 1 cái thi thể đó! Biết rõ là tôi nhát gan, vì cái lông gì lại đối xử với tôi như vậy chứ???

“Ây…Tôi không biết cống thoát nước lớn như vậy thì có thể tìm lại được tròng mắt cho anh hay không đây! Huống hồ, nói không chừng có khi nó bị chuột ăn mất rồi nữa”. Tôi qua loa nói, trên thực tế tôi nghĩ nếu như không tìm thấy tròng mắt cũng không cần phải liều mạng làm gì, để tôi quỳ xuống liếʍ giày cho dì Hoa cũng còn tốt hơn so với bị dọa tiểu ra quần á.

“Cục cưng à, trong mắt của em có tam hồn thất phách của tôi. Có thể cảm ứng được sự tồn tại của từng bộ phận thân thể của tôi đó”. Sở Phàm nhìn tôi nhíu mày mỉm cười, thế nhưng mà vì cái quái gì tôi lại luôn cảm thấy hắn cười thật tà ác.

“Được rồi! Vậy anh đi theo cùng giúp tôi đi”. Tôi không thể làm gì khác, cúi thấp đầu xuống nói.

“Được thôi! Tôi sẽ lặng lẽ ẩn thân ở bên cạnh em, em nếu như muốn gặp tôi chỉ cần hô to 1 tiếng ‘chồng ơi em yêu anh’, như vậy thì tôi sẽ xuất hiện ngay”.Sở Phàm sờ cằm giễu cợt nói.

Con em gái anh! Muốn tôi mất hết mặt mũi sao? Còn ‘ chồng ơi em yêu anh ‘ nữa chứ, sợ chết tôi rồi!

“Có thể đổi câu khác được không? Cái câu ‘ chồng ơi em yêu anh’ tôi nói không nổi đâu”. Mặt tôi có chút nóng lên, cho dù con hàng này đã chiếm đoạt thân thể tôi rồi, nhưng mà vẫn còn chưa chiếm được nội tâm thuần khiết lại mắc cỡ của tôi!

“Được rồi! Hoặc là nói ‘ Con bướm xinh’, hoặc nói ‘ Tiến lên nào’, còn có ‘ chồng ơi em yêu anh’, tôi rất là có tính dân chủ đó, 3 chọn 1, tùy em đó”. Sở Phàm cười ta, mở 2 tay ra nói.

Cái đồ khốn nạn này! Trước đây là có học qua chút tiếng nhật đó. Rõ ràng chính là đang buộc tôi nà. Con mẹ nó nếu tôi mà ở đầu đường hô to ‘ con bướm xinh’ hay ‘tiến lên nào’, khẳng định sẽ dẫn tới sắc lang đem tháo tôi ra thành tám khối, tôi đâu có ngu!

“Coi như anh lợi hại! Đi thôi! Chúng ta đi tìm trong mắt đi”

Tôi 1 phát nắm cánh tay Sở Phàm dùng sức kéo hắn đi ra cửa.

Vừa đi đến cửa, Sở Phàm lại vung tay tôi ra nói:” Bây giờ chưa phải lúc”.

“Nhóc? Bây giờ không phải thời điểm thì lúc nào mới là thời điểm?”. Tôi mở to mắt không hiểu gì nhìn Sở Phàm.

“Ban đêm rồi đi! Chúng ta đợi khuya khoắt , trời tối không người ra tay là tốt nhất. Em nói xem giữa ban ngày em đi giở nắm cống của người ta, có thể bị bắt luôn không?”. Sở Phàm nhíu mày, hờ hững

“Huống hồ, quỷ lực của ta sau 12h mới có thể sử dụng được”.

“Quỷ lực? Quỷ lực cái rắm”. Tôi bực bội nắm tóc.

“Không có quỷ lực của tôi hỗ trợ, em làm sao có thể chạy thoát được tầng tầng phòng thủ của ông nội tôi chứ?”, Sở Phàm kéo tôi đến bên cửa sổ, chỉ tay xuống dưới.

Nhìn theo tay hắn chỉ, tôi thấy trong sân có chừng 10 bảo vệ đi tới đi lui, mỗi người tay còn dắt theo 2 con chó ngao tây tạng to cỡ con nghé con, cả người và chó đều là vẻ hung thần ác sát cả!

Lão Kiều này có cần phải làm tới mức này không? Cho dù biết là tôi có lòng muốn chạy trốn đi nữa, cũng không đến nỗi đề phòng tôi tới cỡ này chứ.

“Anh…cả nhà các anh đều quá đáng”. Tôi đánh đánh vào tay Sở Phàm mấy cái, vô cùng phẫn nộ.

“Ngoan nào, đừng tức giận! Ông ấy đã mất đi cháu trai, nỗi đau khổ trong lòng không phải tôi và em có thể hiểu được đâu”. Sở Phàm bắt lại cái tay tôi.

“Chờ đến lúc tôi có thể hiện thân, tôi sẽ tự đến trước mặt ông ấy nói rõ ràng, vậy thì sau này Kiều gia cuối cùng sẽ không người nào dám khi dễ em nữa”.

“Được rồi! Vậy thì ban đêm chúng ta đi tìm tròng mắt”, tôi nghiến răng nói.

“Ừ ngoan, ban đêm đi tìm tròng mắt xong tranh thủ đến nghĩa trang luôn, rồi nối thi thể lại cho tôi”. Sở Phàm cười mà như không cười nhìn tôi nói.