Chương 11: Cô thiếu Kiều gia chúng tôi 1 cái mạng

Nhìn biểu hiện của Kiều tiên sinh giống như là ai làm cháu dâu Kiều gia ông ấy chính là tổ tiên tích đức mới có được vậy, nhưng mà tôi thì liên quan cái rắm gì chứ!. Tôi chỉ là nợ tiền thôi mà, còn phải đem thân mình, hạnh phúc 1 đời của mình đền trả sao? Gần đây sao mà xui xẻo quá vậy không biết, đầu tiên là gặp 1 nam quỷ đòi lấy thân báo đáp tôi, sau lại gặp được 1 lão già kiêu căng ngạo mạn, bắt buộc tôi làm cháu dâu ông ta, đây còn có thiên lý nữa không chứ?

“Tôi sẽ không làm cháu dâu của ông đâu”. Tôi quả quyết cự tuyệt, “Ông yên tâm đi, số tiền tôi thiếu ông kia, dù tôi có đập nồi bán sắt cũng sẽ trả hết cho ông!”.

“Đập nồi bán sắt sao? Theo tôi được biết thì sổ tiết kiệm của cô bên trong tổng cộng chỉ còn lại 3806 đồng và 72 xu, tính luôn cả tiền đặt cọc cho chủ thuê nhà ở đó 500 đồng, và trên người cô còn 45 đồng 8, tổng cộng là 4355 đồng 22 xu! Trong tay có chút tiền đó thôi thì làm sao trả cho tôi?”. Kiều tiên sinh trong mắt lộ ra khinh bỉ. “Còn ông chủ keo kiệt của cô tuyệt đối sẽ lấy cớ cô bỏ bê công việc mà khai trừ đuổi việc cô, trừ hết luôn tiền lương còn lại của cô, về phần cái cô gọi là “bạn tốt “ của cô Ngô Thiến Thiến nữa, đoán chừng là ngay cả 1 xu cũng không cho cô mượn được!”

Nghe Kiều tiên sinh nói xong, tôi hoàn toàn hỗn loạn, cái lão già này thế mà lại điều tra tôi? Điều tra tất cả nội tình sạch sẽ không sót thứ gì? Ông ta là đặc công sao?Nhìn cái bộ dáng hung hăng ngạo mạn như vậy, là chắn chắn tôi không có số tiền này rồi, nhất định phải bắt tôi làm cháu dâu gắn nợ sao? Nhìn dáng vẻ Kiều tiên sinh có tiền như vậy, cháu trai ông ấy vậy mà tới giờ không thể tìm được cháu dâu cho ông ấy, nếu không phải thể xác tinh thần có vấn đề gì thì chính là tướng mạo kinh dị vô cùng hoặc bị dị dạng gì đó rồi, nếu là vậy thì tôi tình nguyện gả cho quỷ còn tốt hơn!

“Tôi ghét nhất cái kiểu như ông điên cuồng thích điều tra theo dõi đời tư cá nhân của người khác đó”. Tôi vô cùng phẫn nộ, không chút khách khí chỉ vào mũi Kiều tiên sinh kia:” Ông cho rằng ông có tiền là ngon lắm sao? Tôi không nợ gì ông hết!”.

“Không! Cô nợ tôi”., Kiều tiên sinh hung hăng đập mạnh cây gậy xuống nền nhà, viền mắt lại bắt đầu đỏ:” Cô thiếu tôi quá nhiều, cả đời này cũng không đền bù được!”.

Thấy phản ứng của Kiều tiên sinh như vậy, ngược lại làm cho tôi ngây ngẩn cả người, cái ánh mắt kia nhìn tôi giống như có thù gϊếŧ cha vậy, cảm giác là hận thấu xương. Chờ 1 chút, trong trí nhớ của tôi cũng không có làm chuyện gì xấu xa mà? Ngoại trừ đi thi gian lận bị bắt , thì có 1 lần lén coi phim “hành động tình cảm” của nhật bản dẫn đến máy tính vị nhiễm virus ra thì trên cơ bản cũng không có làm chuyện gì thất đức cả! Không lẽ? Không lẽ là ân oán gia tộc thế hệ cha mẹ của tôi sao?

“Lão gia à, tôi thật sự không nhớ nổi tôi thiếu nợ ông cái gì cả!”. Tôi kiềm chế cái miệng, ra vẻ đáng thương. “Có thể nhắc tôi 1 chút được không?”

Nếu thật là ân oán thời cha mẹ tôi, cha mẹ nợ con cái trả cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa thôi, nhưng mà cho dù là vậy thì cũng phải để cho tôi được chết rõ ràng chứ, phải rõ ràng mới được chứ!

“Ngày 7 tháng 7 hôm đó cô bị 1 chiếc Lamborghini đυ.ng phải, cô còn nhớ không?”. Giọng nói Kiều tiên sinh có chút run rẩy.

“Đúng vậy, tôi nhớ, mà sao?”. Tôi nhìn qua Kiều tiên sinh, đột nhiên có cái loại dự cảm không lành.

“Đêm hôm đó, xe hư người chết! Mà người chết đi kia chính là cháu trai duy nhất của Kiều gia tôi!”. Kiều tiên sinh rống to lên với tôi khi nói câu này, 2 hàng nước mắt già nua chảy xuống 2 gò má đầy nếp nhăn.

Tôi chấn kinh! Trách không được Kiều tiên sinh lại thống hận tôi như thế, thì ra người lái xe đã chết đêm đó chính là cháu trai ông ấy!

“Cô thiếu Kiều gia chúng tôi 1 cái mạng! Thiếu Kiều Trọng Sinh tôi 1 đứa cháu trai sống sờ sờ đó!”. Kiều tiên sinh bắt lấy cổ tay tôi, mắt đỏ bừng:” Cô còn dám nói không nợ tôi cái gì sao?”