Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi

Chương 72

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tối đến, có người gõ cổng nhà họ Quý.

Đậu Tương đang tập viết, mẹ Quý gác lại công việc trên tay rồi đứng dậy đi ra sân mở cổng.

Không ngờ người trước mặt lại là mẹ Nguyễn đã nửa năm không xuất hiện.

Trông mẹ Nguyễn tiều tụy và gầy đi nhiều.

Mẹ Quý chỉ thoáng ngạc nhiên lúc mở cổng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, ngữ điệu xa cách lạnh nhạt, “Có chuyện gì sao?”

Kể ra thì mẹ Quý và mẹ Nguyễn đã quen biết hơn chục năm nhưng hai người không hợp nhau lắm nên chẳng có chủ đề chung để trò chuyện.

Mẹ Nguyễn chỉ nhìn cái sân đằng sau mẹ Quý, không thấy người mình muốn gặp, ánh sáng trong mắt ảm đạm hẳn đi, bà nhẹ giọng hỏi: “Tố Tố không ở nhà sao? Tôi có một số thứ muốn đưa cho con bé.”

Trước đó bà mới nghe thấy bảo vệ ở tiểu khu cũ nói nhà họ Quý chuyển tới đây.

Bà nắm chặt tấm bùa bình an xin được từ nơi khác trong tay, muốn đưa cho con gái. Nửa năm này, rất nhiều lần bà muốn đi tìm con gái, bà đã đến trung tâm kiểm tra sức khỏe hay đến tiểu khu bên này nhưng lần nào cũng từ bỏ ý định. Nghĩ đến những lời con gái nói, bà càng đau đớn khôn nguôi, song cũng không muốn tiếp tục làm phiền cuộc sống của con bé nữa. Chỉ là mấy đêm trước bà nằm mơ thấy con gái nằm trong vũng máu, bà rất sợ, sau khi gọi điện cho con trai xác định con bé không có việc gì, nghe lời giới thiệu của người khác, bà đến một ngôi chùa nổi tiếng để xin chiếc bùa bình an này.

Mẹ Quý nhìn bà, “Con bé không ở đây.”

Mẹ Nguyễn thoáng thất vọng nhưng vẫn đưa lá bùa bình an cho mẹ Quý, chân thành nói: “Đây là lá bùa bình an tôi đã xin ở chùa Bạch Vân, nghe nói cực kỳ linh, xin nhờ bà chuyển cho Tố Tố giúp tôi, dặn con bé nhớ đeo trên người, làm vậy có thể trừ tà tị tai.”

Mẹ Quý đưa mắt nhìn lướt qua chiếc bùa bình an, “Tôi không biết con bé có cần nó không.”

Mẹ Nguyễn cúi đầu, “Chỉ cần con bé không bỏ nó ở một bên là được. Bà có thể nói với con bé không phải do tôi xin, đeo cái này cũng không ảnh hưởng gì.”

Mẹ Quý lắc đầu từ chối, “Trước đó con bé từng nói với tôi không muốn liên quan đến nhà các người nữa, tôi sẽ không chuyển đồ giúp bà, bà tìm nhầm người rồi.”

Mẹ Quý không định nhúng tay vào chuyện này. Mặc dù có thể thấy được tình cảm mẹ Nguyễn dành cho Tố Tố và cũng thật lòng muốn bù đắp nhưng Tố Tố đã hoàn toàn thất vọng với gia đình đó rồi, không muốn dính dáng đến nữa, bà cần gì phải làm người trung gian chuyển đồ giúp.

Mẹ Nguyễn run lên, môi mấp máy, còn đang định nói gì đó thì đằng sau chợt vang lên tiếng bước chân.

Hóa ra Quý Minh Sùng đã trở về. Anh uống một chút rượu, vì muốn tản bớt mùi rượu nên đã bảo Vương Kiên tấp vào lề đường còn mình thì đi bộ về nhà, lại không ngờ có thể gặp mẹ Nguyễn trước cổng nhà.

Ban đầu Quý Minh Sùng không nhận ra mẹ Nguyễn, khi nhìn thấy gương mặt của bà, anh chỉ cảm thấy trông hao hao Nguyễn Tố, rồi lại nhìn sang mẹ mình, anh lập tức đoán ra.

Anh bước đến, nói với mẹ Quý: “Mẹ, mẹ vào trước đi, để con tiễn dì Nguyễn.”

Mẹ Quý sửng sốt nhưng vẫn gật đầu, “Đừng về muộn quá.”

“Vâng.”

Mẹ Nguyễn biết tin Quý Minh Sùng tỉnh lại được khoảng nửa năm rồi.

Đương nhiên bà rất vui vẻ. Là người đã từng nhìn Quý Minh Sùng lớn lên, bà biết thằng bé này giỏi giang cỡ nào. Nghĩ đến việc sau này con gái đã có chỗ dựa, bà vô cùng vui mừng. Nhưng sau đó theo lời con trai nói, bà mới biết nhà họ Quý nhận Tố Tố làm con gái, lúc này bà mới sực nhận ra ý nghĩa những lời mẹ Quý nói lần trước.

“Minh Sùng.” Mẹ Nguyễn thở hổn hển, “Lâu rồi không gặp cháu.”

Quý Minh Sùng cười nhạt, nói: “Vâng, dì Nguyễn, đi thôi ạ, cháu sẽ đưa dì đến ngã tư.”

Mẹ Nguyễn thoáng do dự, song vẫn gật đầu.

Hai người cách nhau một khoảng, trầm mặc suốt cả quãng đường. Mãi đến khi tới ngã tư, Quý Minh Sùng mới mở miệng: “Dì Nguyễn, cháu muốn nói với dì một chuyện. Trước đó vì một số thông tin, cháu nghi ngờ Nguyễn Mạn đã biết mình không phải con ruột nhà họ Nguyễn từ lâu. Khoảng thời gian này cháu vẫn luôn điều tra nhưng vì thời gian cách đây quá lâu nên có rất nhiều thông tin không tra ra được, mãi đến gần đây mới có ít manh mối. Mười năm trước, cũng chính là lúc Nguyễn Tố và Nguyễn Mạn còn học lớp 9, Nguyễn Mạn từng đăng ký một trang web kiểm tra quan hệ máu mủ.”

Mẹ Nguyễn lập tức nhìn sang anh.

“Cháu không chắc có phải cô ta phát hiện ra từ lúc đó hay không nhưng quả thật cô ta đã từng đăng ký trang web ấy.” Quý Minh Sùng thản nhiên nói.

Nhưng cũng như những gì Quý Minh Sùng nói, mọi chuyện xảy ra quá lâu, có rất nhiều sự kiện không thể điều tra ra được.

Nhưng nghe thấy vậy, mẹ Nguyễn xuýt thì sụp đổ.

Mười năm trước!

Mười năm trước ư!

Lúc đó con gái bà vẫn chưa gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy! Nếu lúc ấy bà biết Nguyễn Mạn không phải con ruột của mình, có khi nào trước lúc con gái gặp chuyện bà đã tìm được con bé rồi không? Câu chuyện mẹ Quý từng kể, cho đến tận bây giờ, hễ nhớ lại lòng bà lại đau. Bà không dám tưởng tượng nếu như không được cha Quý giúp đỡ thì con gái của bà… liệu con gái của bà có biến mất khỏi thế giới này hay không?

Nhưng bây giờ có người nói với bà rằng, hóa ra Nguyễn Mạn đã biết từ lâu rồi…

Quý Minh Sùng làm như không thấy vẻ mặt của mẹ Nguyễn, anh dừng bước, nói: “Nguyễn Tố cũng biết chuyện này.”

Mẹ Nguyễn đờ đẫn nhìn anh, “Thế con bé…”

“Cô ấy chỉ nói rằng mình đã biết.” Quý Minh Sùng nói, “Cũng không để ý lắm.”

Có lẽ nếu là trước kia, Nguyễn Tố sẽ buồn khi nghe được những lời này, nhưng hiện tại cô nghe xong chỉ yên lặng một thoáng rồi nói mình đã biết, không để ý lắm.

Mẹ Nguyễn rời đi trong sự nhếch nhác thảm hại, hồn bay phách lạc.

Chuyện mẹ Nguyễn tới đây dù Quý Minh Sùng không nói thì mẹ Quý cũng sẽ nói.

Sau đó Quý Minh Sùng đã nói với Nguyễn Tố: “Bà ấy biết chuyện rồi. Do lòng ích kỷ của anh.”

Anh không thể để cô chịu oan ức thế này, chỉ hận không thể khiến những ai từng mắc nợ cô phải cúi đầu nhận lỗi.

Nguyễn Tố khẽ gật đầu, “Em biết rồi. Như vậy cũng tốt, chắc sau này bà ấy sẽ không bao giờ… đến tìm em nữa.”

Thấy Nguyễn Tố quả quyết như vậy, Quý Minh Sùng đột nhiên phát hiện thật ra mình không hiểu rõ cô đến thế. Trông cô dịu dàng hiền lành nhưng xương cốt cứng cỏi hơn bất kỳ ai, cũng quyết đoán hơn vô số người. Những ai đã tổn thương cô và khiến cô thất vọng đau khổ, dù có gặp cô cũng sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại.

Cô khát khao hơi ấm gia đình nhưng cũng đã quen với việc sống một mình, nhiều năm qua, cô vẫn luôn sống một mình.

Không biết vì sao Quý Minh Sùng rất muốn ôm cô một cái.

Cũng vào lúc này anh mới nhớ đến những lời Thịnh Viễn nói hôm trước, nếu như cô không ở bên cạnh anh, nếu cô kết hôn với người khác thì có lẽ lúc đó anh vẫn sẽ chúc cô hạnh phúc và thấy vui mừng thay cho cô, bởi anh biết cô của lúc ấy nhất định rất hạnh phúc.

***

Sắp đến thứ bảy, thứ bảy tuần này hơi đặc biệt vì hôm đó là sinh nhật Nguyễn Tố.

Nhân duyên của Nguyễn Tố rất tốt, kể từ sau khi lên đại học, năm nào cũng có người tổ chức sinh nhật cho cô. Lịch trình năm nay cực kỳ bận rộn, trưa cô phải về nhà họ Quý, mẹ Quý và Đậu Tương sẽ tổ chức sinh nhật cho cô, cùng nhau ăn sinh nhật. Buổi chiều cô đã hẹn đi hát, tụ tập với bạn bè và đồng nghiệp.

Sáng sớm, Quý Minh Sùng tỉnh dậy, chuẩn bị đi đón Nguyễn Tố về nhà sinh nhật.

Anh còn chưa ra khỏi nhà Đậu Tương đã quấn lấy anh, mò mẫm túi anh một hồi, cuối cùng nó buồn bực hỏi: “Chú ơi, chú không mua quà cho Tố Tố ạ?”

Đậu Tương rất muốn so sánh xem liệu món quà nó chuẩn bị có đẹp nhất ngầu nhất không.

Hai tay Quý Minh Sùng trống trơn, “Chuẩn bị rồi.”

Đậu Tương tò mò hỏi, “Ở đây thế ạ? Cháu vẫn chưa nhìn thấy.”

Quý Minh Sùng nói với vẻ thần bí, “Là một phần may mắn.”

Đậu Tương nay đã khác, nó đã nhận được bằng tốt nghiệp mẫu giáo, sắp tới sẽ lên lớp 1, giờ nó không dễ lừa như trước nữa, nó nói: “May mắn, đó không phải không khí ư, đâu phải thực thể ạ? Không thể nào! Chú không mua quà cho Tố Tố á?”

Quý Minh Sùng: “…..”

Đậu Tương vừa thở dài vừa lắc đầu, “Keo quá là keo, đến cháu còn dốc hết tiền tiêu vặt để mua quà cho Tố Tố đây này!”

Mẹ Quý đi tới giục Quý Minh Sùng, “Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi đón Tố Tố đi. Cần phải ăn mì trường thọ ngay từ sáng sớm, mau đón con bé tới đây kẻo lại đói.”

Quý Minh Sùng chưa kịp giải thích đã bị mẹ giục đi rồi.

Tiệc sinh nhật hôm nay do mẹ Quý và bà Vương chuẩn bị. Nhà họ Vương và nhà họ Quý thân thiết, lại đúng hôm sinh nhật Nguyễn Tố nên một nhà ba người họ đều tới đây.

Nguyễn Tố đã chuẩn bị xong xuôi, Quý Minh Sùng vừa gọi điện tới cô đã đứng chờ trước cổng tiểu khu.

Vừa lên xe, Quý Minh Sùng phát hiện hôm nay cô hơi khác mọi khi.

Cô rất ít khi mặc đồ màu đỏ, lần này lại diện váy đỏ càng tôn lên làn da trắng trẻo.

Nguyễn Tố cũng thấy hơi ngại khi bị Quý Minh Sùng nhìn chằm chằm như thế, cô vô thức kéo váy.

Cô nghĩ hôm nay sinh nhật nên ăn diện đẹp hơn một chút, vì vậy mới mặc chiếc váy đã mua trong lúc đi mua sắm với Mã Văn cách đây không lâu và đeo đôi giày cao gót được bạn thân tặng.

Hôm nay cô dậy sớm sau đó tự uốn tóc và trang điểm cho mình. Trước khi ra ngoài cô thấy trên tủ có lọ nước hoa nên đã lấy ra xịt một ít lên cổ tay và phía sau tai.

“Đẹp lắm.” Quý Minh Sùng không hề keo kiệt, khen cô rất chân thành.

Nguyễn Tố cúi đầu, khóe môi chầm chậm cong lên.

QUý Minh Sùng mở cửa kính xe ra, cơn gió mùa hè ấm áp lùa vào thổi bay tóc Nguyễn Tố.

Mùi hương trên người cô len lỏi vào mũi anh.

Anh chợt nhớ đến cái lần nhìn thấy cô mặc váy cưới, bọn họ cũng ngồi ghế sau xe như thế này, khi đó anh cảm thấy khó thở và muốn xuống xe.

Còn giờ anh chỉ hy vọng con đường này kéo dài hơn và xe chạy chậm hơn một chút.

Dù không nói với nhau lời nào nhưng anh vẫn rất hưởng thụ khoảnh khắc này, cứ thế ngồi bên cạnh cô và ngửi mùi hương trên người cô.

Xe chạy qua một quảng trường, Quý Minh Sùng vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi chợt mở miệng, “Vương Kiên, dừng ở phía trước một lúc.”

Vương Kiên đáp một tiếng.

Xe vững vàng dừng lại.

Quý Minh Sùng nghiêng đầu nhìn sang Nguyễn Tố – người khiến nhịp tim anh đập nhanh hơn nhưng cũng thích hơn, “Hình như phía trước có chỗ quay xổ số, nghe nói sinh nhật rất may mắn, em có muốn thử không?”

Nguyễn Tố vội khoát tay, “Xưa nay em đen lắm, hồi còn đi học bạn bè mua đồ uống sẽ trúng thêm một chai, còn em chẳng trúng gì cả.”

Quý Minh Sùng cổ vũ, “Em thử một lần xem.”

Nguyễn Tố: “….. Được rồi.”

Quý Minh Sùng cùng cô đi bộ đến một cửa hàng bán vé số gần quảng trường. Anh bước khá chậm, nom rất thoải mái bình tĩnh.

Về quà sinh nhật, anh đã có ít manh mối.

Đó chính là vận may.

Có lần từng thấy cô đăng weibo có vẻ đang muộn phiền vì từ nhỏ đến giờ không được may mắn cho lắm. Đi xe buýt không bắt kịp chuyến cuối cùng, đi tàu điện thì vừa chạy đến tàu đã rời đi, lúc xếp hàng mua cơm ở căn tin, đến lượt cô thì món cô thích vừa hết. Cho nên lần trước trung tâm có hoạt động, chỉ trúng thưởng một chiếc máy chơi game cầm tay đã đủ khiến cô vui vẻ mấy hôm.

Anh muốn tặng cho cô vận may độc nhất vô nhị.

Anh chọn một tấm “cào một cái trúng nghìn vàng” rồi đưa cho Nguyễn Tố, “Em cào đi.”

Không ai biết anh có một tài khoản nghỉ hưu, trong đó có rất nhiều tiền. Chỉ cần anh muốn, anh mua xổ số sẽ trúng thưởng, mua cổ phiếu cũng kiếm được tiền.

Nếu tương lai may mắn được ở bên cô, niềm vui bất ngờ như thế này có thể được lên kế hoạch đến khi bọn họ tóc bạc da mồi, kể ra thì nếu như có kiếp sau, niềm vui bất ngờ của kiếp sau cũng có thể chuẩn bị tốt.

Đương nhiên nếu lúc nào cũng trúng thưởng thì độ vui mừng có thể sẽ giảm bớt.

Anh nên nghĩ thêm vài món quà sinh nhật khác nữa.

Nguyễn Tố nhận tấm vé số từ tay anh rồi tìm một đồng xu trong túi ra, nín thở bắt đầu cào vé số.

Loại vé số này có thể trúng đến 300 nghìn tệ.

Sau khi cào một lúc, hai mắt Nguyễn Tố trợn tròn, cô ngạc nhiên nhìn Quý Minh Sùng.

Là ảo giác của cô ư? Cô có cảm giác mình sắp trúng thưởng… Không biết là bao nhiêu, nhưng hôm nay sinh nhật dù trúng 5 tệ 10 tệ cũng đủ vui rồi!

Quý Minh Sùng mỉm cười, “Em tiếp tục đi, vẫn chưa cào hết mà.”

Đến khi Nguyễn Tố run run cào xong hết, cô đếm từng chữ số, cuối cùng lùi lại một bước rồi kêu lên.

Đôi mắt hạnh trợn tròn, nom cực kỳ đáng yêu.

“Em, em em em…” Nguyễn Tố không thể tin vào những gì mình vừa thấy, cô nhặt tờ vé số trên bàn lên rồi đưa cho Quý Minh Sùng, “Em nhìn nhầm phải không?”

Trời ạ!

Sao, sao cô có thể trúng thưởng, còn trúng tận 300 nghìn!

Không thể nào!!!

Dù sao Quý Minh Sùng cũng là người xuyên nhanh, kỹ năng diễn xuất vẫn đủ tiêu chuẩn. Anh nhìn lướt qua tấm vé số kia, nét mặt cũng vô cùng ngạc nhiên, “Không thể nào? Thật sao?”

Nguyễn Tố nghiêng người lại gần, hai người lần lượt nhìn chằm chằm tấm vé số kia.

Nhịp tim Quý Minh Sùng lạc mất nửa nhịp.

Anh nhìn cô, da cô cực kỳ trắng, khuôn mặt không chút tì vết, ngũ quan tinh tế. Cô đang rất gần anh, gần đến nỗi trong mắt anh chỉ có mình cô.

“Là thật này.” Nguyễn Tố quay đầu lại, hai người họ thật sự quá gần, gần đến độ giờ phút này, chỉ thiếu một chút nữa thôi, có lẽ đôi môi của cô sẽ chạm vào má anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »