Chương 91: Tinh khí bổ hồn

Anh tôi rất ít khi nghiêm nghị đến như vậy. "Sao vậy, này... nửa đêm nửa hôm...” Tôi nhắc nhở anh ấy. "Chúng ta đi ngay bây giờ, xuyên đêm đi về nhà, chỗ Hứa Mặc Hàn có chuyện quan trọng cần làm, làm nhanh ngày nào hay ngày đó, người ta chính là khách sộp đó." Anh tôi nháy mắt với tôi.

Câu nói này của anh ấy rõ ràng là lí do thoái thác, chắc chắn anh ấy đã nghĩ đến chuyện quan trọng gì đó, nếu không anh ấy cũng không nghiêm nghị như vậy.

Sau khi chạy xe được khoảng một trăm mét, anh ấy mới khẽ nói với tôi: “Thanh Tiêu, khi nãy anh vừa phát hiện ra một chuyện." "Chuyện gì? Em thấy anh như vậy nên cũng không dám hỏi.” "Đây chỉ là suy đoán của anh, em nghe xem, có lý hay không.” Anh tôi từ từ nói: “Anh nghi ngờ... cụ cố dùng cái tháp đó để hút hơi thở của người sống, rồi đưa cho cụ bà.”

Tôi không quá ngạc nhiên, hôm nay nhìn thấy cụ cố cầm lấy cái tháp, hơn nữa cùng với linh hồn của cụ bà xuất hiện sau lưng chúng tôi, tôi đã nghĩ đến vấn đề này.

Nửa đêm nửa hôm, cụ cố lấy cái tháp ra làm gì chứ?

Nghĩ đến lần trước, cụ bà đã nói: "Nói không chừng hai chúng ta đã phạm phải âm luật quá nhiều, cùng hồn bay phách tán thì sao?" . TruyenHD

Suy nghĩ kỹ hơn, sợi dây đỏ trên cổ em họ Trần Tố Hinh là thế nào chứ, sao tháo nó ra, lại bị hút đi linh hồn, đầu và người bay lung tung? "Em cũng nghĩ đến rồi chứ? Thanh Tiêu." Sắc mặt anh tôi nghiêm trọng: “Nói không chừng cái tháp đó chính là dụng cụ đi hút tinh khí của những người phụ nữ xung quanh để bồi đắp cho cụ bà, nếu không - em gặp qua mấy con ma nào mà như cụ bà chứ, mặt mày rạng rỡ, nói cười bình thường, không chỉ không bị đơ, mà còn có tình cảm, có khác gì với con người đâu cơ chứ?"

Tôi gật đầu.

Anh tôi đập tay lên tay lái, tiếng còi kêu lên trên đường cao tốc nghe vô cùng nhức tai, anh ấy tức giận nói: “Vậy nên! Cái gì mà đắc tội Ma Vương, trong nhà làm việc âm dương nên làm cho đến phụ nữ đoản mệnh đều là giả dối! Chân tướng chính là cái tháp đó! Cái tháp đó đã hút đi quá nhiều linh khí của phụ nữ xung quanh."

Anh tôi tức giận nghiến răng ken két, nghi ngờ khi mẹ tôi về cái nhà này bị hút đi linh khí, còn có tôi, tôi từ khi sinh ra đã sống ở đó, có điều tứ trụ thuần âm, bị hút một ít cũng không sao. "Không ngờ rằng cụ cố lại là người như vậy, vì vợ của mình mà mặc kệ con cháu." Anh tôi hừ lên một tiếng. "Bình tĩnh lại đi, anh... nếu như là em, em cũng làm như vậy.” Tôi an ủi anh.

Anh tôi nhìn tôi: “Em cũng nghĩ thoáng thật đấy, lẽ nào không tức giận sao?" "...Yêu một người, đến bản thân cũng hận không thể nhảy vào ngọn lửa vì người ấy, thì cần gì phải quan tâm đến người khác chứ."

Lần diễn của câu lạc bộ kịch nói rất thành công, vé đã bán được hết rồi, kiếm được một ít tiền, sau khi trừ đi các khoản chi tiểu, câu lạc bộ đều phát lì xì cho mỗi người, còn mời đi ăn.

Tôi cũng nhận được lời mời, còn là Lệ Lệ đích thân đến kêu tôi, tôi hoàn toàn không muốn đi, nhưng mà Lệ Lệ ở bên cạnh Quan Nhan Thần, có lẽ có thể biết được một vài tin tức của hắn ta từ cậu ấy!

Trong một quán ăn gần trường, trong phòng có đặt bốn bàn, Lệ Lệ kéo tôi ngồi xuống, nói chuyện một hồi thì chủ đề cũng đến Quan Nhan Thần.

Cậu ấy cứ nghe ngóng những chuyện khi còn nhỏ của Quan Nhan Thần, tôi đâu có nhớ những chuyện khi hắn ta còn nhỏ chứ!

Lệ Lệ cười ngọt ngào, giải thích: “Thật ngại quá Thanh Tiêu, bởi vì tớ sắp dẫn anh ấy về gặp ba mẹ tớ, vậy nên muốn tìm hiểu một chút thông tin từ cậu ấy mà."

Gặp ba mẹ? Không phải chứ! Đã đến lúc bàn chuyện kết hôn rồi sao?

Lệ Lệ cười giải thích: “Thanh Tiêu, tớ lớn hơn cậu một tuổi, cũng sắp hai mươi rồi, xã hội bây giờ nếu như con gái không đi lấy chồng sớm, đã phần đều sẽ ế cả, tớ định qua một khoảng thời gian nữa sẽ dẫn anh ấy về gặp ba mẹ, nếu như không có vấn đề gì, tớ sẽ đến gặp ba mẹ anh ấy, cuối cùng hai nhà ngồi ăn cơm với nhau, sau đó chúng tớ nhận giấy đăng ký trước, đợi đến khi tốt nghiệp sẽ tổ chức lễ cưới."

Tôi nghe mà há hốc miệng: “Lệ Lệ, cậu nghĩ kỹ chưa? Hai mươi tuổi mà đã đăng ký kết hôn? Hắn ta là..."

Quan Nhan Thần là quái vật đội lốt người! Còn không biết dưới lớp da người đó là cái thứ gì nữa!

Khi nhắc đến hắn ta, ánh mắt Lệ Lệ hoàn toàn đắm đuối vào tình yêu, xem ra hắn ta không chỉ làm cho Lệ Lệ thuần phục hắn ta khi trên giường, ngay cả trái tim của cậu ấy hắn ta cũng đã khống chế được rồi.

Tôi nhíu mày, quan sát tỉ mỉ lời nói và hành vi của Lệ Lệ, phát hiện mặt của cậu ấy không có gì bất thường, nhưng mà khi đồ ăn dọn lên, cậu ấy có những hành động khiến tôi chú ý đến,

Trên bàn rõ ràng có một cái chậu để đổ nước trà, nhưng cậu ấy lại như không nhìn thấy, giơ tay hắt rượu vào bên chân, hơn nữa sau lưng cậu ấy còn đặt một chiếc ghế trống, cậu ấy đặt túi xách của mình lên đó, không cho người khác đặt đồ lên ghế.

Tôi càng lúc càng căng thẳng, những cử chỉ này của cậu ấy làm tôi thấy cậu ấy giống như một người nuôi quỷ.

Lệ Lệ có lẽ hoàn toàn không hiểu đạo thuật, lẽ nào những thứ này là Quan Nhan Thần dạy cho cậu ấy sao?

Chẳng hạn như lấy rượu trong ly hắt xuống đất, để riêng ra một bộ bát đũa, và một cái ghế trống...

Nhưng tôi lại không cảm thấy ma khí, chiếc ghế sau người cậu ấy cũng không thấy có gì khác thường.

Nghĩ đến quan hệ hiện giờ của cậu ấy và Quan Nhan Thần, tôi buộc phải cảnh giác cậu ấy, vậy nên chụp trộm mấy tấm ảnh gửi cho anh tôi.

Anh tôi trả lời lại rất nhanh, nói lập tức lái xe đến, tôi cũng cố gắng níu kéo Lệ Lệ, đợi lát nữa sẽ theo dõi cậu ấy.

Sau khi bữa ăn kết thúc, Lệ Lệ uống chút rượu, rút điện thoại ra nói bạn trai cậu ấy sẽ đến đón, tim tôi cứ đập thình thịch, lẽ nào Quan Nhân Thần sẽ đường đường chính chính xuất hiện trước mặt tôi sao?

Lần trước hắn ta bắt cóc tôi, tự dưng nói muốn “giúp” tôi, lấy ra nửa linh hồn của linh thai trong bụng đặt vào trên người con rối.... hắn ta đã lột da người Quan Nhan Thần, lẽ nào bởi vì muốn “giúp” tôi sao?

Tôi không tin loại người tàn ác biếи ŧɦái đó sẽ có lòng tốt gì. "...Đáng ghét, vậy em tự bắt xe về." Lệ Lệ tắt máy, bĩu môi làm nũng: “Đáng ghét thật, anh ấy bên ngoài, không thể đến đón tớ được... Haizz, đăng ký kết hôn sớm đi rồi mua một căn nhà ở đây là thuận tiện hơn rồi..."

Cậu ấy vừa than thở, vừa chán nản xách túi xách lên, tôi nhìn thấy cậu ấy nói với chiếc ghế trống ấy một câu: “Đi thôi."

Nhất định là có chuyện khác thường! Những hành động của cậu ấy chính là của người nuôi quỷ, đặc biệt những người nuôi tiểu quỷ đều có những hành động như vậy, nói không chừng là cái tên giả danh Quan Nhan Thần dạy cậu ấy.

Nhưng mà nơi này không hề có quỷ, có lẽ nào là cậu ấy không nuôi được sao?

Tôi đi theo cậu ấy đến bên đường, sau khi gọi xe cùng cậu ấy, xe anh tôi đã chạy ngay đến trước mặt tôi.

Tôi ngồi vào ghế sau, thấy Phong Ly Ngân đang ngồi phía trước. “Sao anh lại tới đây?" Tôi có chút ngạc nhiên.

Phong Ly Ngân lạnh lùng nói: “Nhảm nhí, lẽ nào để cho hai người đi đối phó với Quan Nhan Thần sao? Hai người không phải đối thủ của hắn ta, hơn nữa mục tiêu của hắn chính là đứa con trong bụng” “Này, hai người nhìn xem, sao cô ta lại xuống xe rồi... Đm, kia không phải Thượng Quan Chân sao?"