Chương 65: Quỷ theo chân

Tôi tưởng mình nhìn nhầm rồi, một bàn tay trụi lủi ư? Bàn tay trắng bệch không có ngón tay, thịt lộ ra đen thùi, có thể nhìn thấy xương cốt trắng hếu bên trong.

Sau đó, một cái đầu màu đen đầy máu thò ra, môi và mũi bị xé rách treo ở một bên, hai cái răng nanh và lỗ mũi lộ ra dưới ánh đèn.

"Ta, ta chỉ đói bụng thôi.." Giọng nữ mềm mại kia lại vang lên, hai dòng máu đen chảy ra từ trong hốc mắt.

“Cái đệch!” Anh tôi giật mình nhảy dựng lên.

Gặp quỷ cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng mà gặp phải con quỷ thi thể không đầy đủ thế này thật làm cho người ta thấy ghê tởm. Cập nhật nhanh nhất trên truyện88.

Tôi cũng muốn la lên nhưng vừa nhìn thấy hình ảnh trước mắt thì dạ dày phản ứng kịch liệt, lập tức xoay người nôn mửa.

Đây là lần đầu tiên tôi nôn ra nước chua, anh tôi luống cuống vừa muốn che cho tôi vừa muốn đỡ tôi đứng dậy.

“Thanh Tiêu à, đang thời khắc mấu chốt này

mà em còn nôn cái gì!" Anh tôi lo lắng nói: “Anh còn đang trông cậy vào em thu phục cái thứ này mà! Mau mau triệu hồi đàn em của em tới đi!"

Tôi khổ cực kỳ, đây là lần đầu tiên tôi thể nghiệm cảm giác nôn nghén này, mà còn ghê tởm đến phát ói.

Thi thể hư thối kia chậm rãi bò ra, hai đùi đã không còn thịt, chỉ còn da và vài sợi gân... Hèn gì nữ quỷ này nói mình không tiện đi đứng!

Tôi run rẩy ấn lấy dạ dày đang sôi trào, che miệng niệm chú: Chí tâm quy lễ mệnh... Qe.. Đại từ đại bi, ọe.. Chắc đây là lần đầu tiên có người vừa niệm chú vừa nôn!

Hai tiểu quỷ ngố ngố xuất hiện với dây xích trên tay, nhưng chưa đợi tôi đứng thẳng dậy đã nghe thấy tiếng rổng sợ của bọn chúng: “A a a a a a. Tiểu nương nương cứu mạng!"

Cái gì? Kêu tôi cứu mạng?

Tiểu quỷ sợ tới mức trốn sau lưng tôi, tiểu quỷ ngốc cầm lệnh bài cũng sợ run người.

"Các ngươi, các ngươi... còn không đi câu hồn đi?” Tôi ấn cái dạ dày đang đau, băn khoăn nhìn hai tên tiểu quỷ.

“Đây đây đây... đây là quỷ dữ giam giữ ở Mật Phong Lâm Thi Sở! Đạo hạnh của chúng tôi làm sao câu được nó!" Tiểu quỷ sai sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng chỉ thấy một làn khói nhẹ tản ra, hai tên tiểu quỷ cũng không thể trốn thoát!

"Khì khì khì... Căn nhà này là ta biến ra... Vào đây rồi, các ngươi chính là thức ăn của ta... Đừng hòng chạy.." Bàn tay trụi lủi của nữ quỷ chống lấy cơ thể, chậm rãi bò về hướng chúng tôi.

Lão Trần nằm ở bên trong sợ hãi co giật cả người, miệng sùi bọt mép, thi thể kia trườn đến trước mặt ông ta, khôi phục cái giọng mềm mại: “Cám ơn người... Bởi vì có người mà ta đã ăn được rất nhiều món ngon... Ta sẽ không ăn ngươi... Để ngươi còn có thể mang thức ăn đến cho ta.."

Mắt lão Trần trợn ngược, nhìn thấy nữ quỷ trong mộng mình xếp hình cùng hóa ra lại có bộ dáng thế này thì có lẽ sau này sẽ không còn cương được nữa.

Anh tôi cố gắng che tôi vào góc tường, nhặt cây gậy bên chân lên ném sang, tròng mắt của thi thể kia bị đập bay đi, đầu ả quay ra sau lưng, nhưng vẫn chầm chậm bò lại chỗ chúng tôi.

Hai tên tiểu quỷ sai sợ tới mức ôm chầm lấy nhau... đúng là vô tích sự! Dù gì các ngươi cũng là quỷ sai mà!

Phong Ly Ngân đã từng nói, nếu tiểu quỷ sai không đối phó được thì gọi Hắc Bạch Vô Thường tới, sau khi niệm chú thì gọi tên bọn họ là được, có con dấu của đế quân trong tay bọn họ sẽ nghe theo lời tôi. Cập nhật nhanh nhất trên truyện88.

Nhưng niệm tới cuối thì nghẹn lại, tôi đâu có biết tên bọn họ!

"Tiểu quỷ, tên của Thất gia, Bát gia nhà các ngươi là gì!" Tôi vội quát.

“Hả? À... Thất gia là Tạ Tất An, Bát gia là Phạm Vô Cứu!"

Niệm chú xong, đất cát trong phòng bay lên theo cơn gió, hai bóng người một đen một trắng xuất hiện.

"Ây da, sao ác quỷ ở Mật Phong Lâm Thi Sở lại chạy tới đây! Lão Bát, mau trói ả lại!" Thanh âm lanh lảnh của Bạch Vô Thường vang lên, hơn nữa còn mang theo tiếng cười.

Sắc mặt Hắc Vô Thường đen như đáy nồi, làm thinh lấy xích tròng lên đầu thi thể kia, buộc chặt một cái, một nữ quỷ tóc tai rối tung bị kéo ra.

Á gào thét điên cuồng, hai tay nắm lấy dây xích cổ, miệng mở to, bên trong đều là răng nanh màu đen.

"Ồn ào!" Hắc Vô Thường dùng tấm thẻ trong tay đập mạnh vào cái trán quỷ hồn, nữ quỷ kia giống như bị rút gân, quỳ rạp xuống.

Bạch Vô Thường cười hì hì dạo một vòng quanh phòng, dừng ở trước mặt anh tôi, hỏi: “Tiểu nương nương, đây là huynh trưởng của cô sao? Giở đấy chứ, người thường là bị dọa xỉu luôn rồi mà hắn còn hoạt bát như vậy."

"Hả? À.. Anh tôi gan lớn..." Tôi đáp.

“Vậy à?” Bạch Vô Thường híp mắt cười, đầu lưỡi đỏ tươi trong miệng lè ra, càng ngày càng dài...

Sau đó hắn dùng đầu lưỡi phất qua mặt anh tôi, anh tôi giật mình một cái, đột nhiên mắng một câu: “Đệch! Quỷ hồn cũng chơi cosplay nữa hả?"

“Anh... Đó là Hắc Bạch Vô Thường..." Tôi nhỏ giọng nhắc nhở anh. Cập nhật nhanh nhất trên truyện88.

Anh tôi không nhìn thấy bọn họ được, Bạch Vô Thường cảm thấy thú vị nên mở mắt âm dương cho anh, anh tôi kích động nhìn nữ quỷ kia, chất vấn Bạch Vô Thường: “Nè nè, các người là nhân viên công vụ cao cấp ở âm phủ đúng không? Tại sao lại để cái loại đồ vật này quấy phá dương gian! Đúng là làm việc thất trách!"

Bạch Vô Thường cười ha hả một trận, bay tới trước mặt anh tôi, cười tít mắt: “Cái loại quỷ dữ thích ăn thịt người này bình thường không thể siêu sinh, trước khi tiến vào hai mươi bốn tầng địa ngục sẽ được giam ở Mật Phong Lâm Thi Sở, cả ngày lẫn đêm ăn thịt nhau cho no bụng. Có lẽ nữ quỷ này đã lợi dụng lúc lỗ hổng không gian bị hỏng mà thoát ra..."

Lỗ hổng không gian? Là chuyện pháp trận phong tà ở thôn Hoàng Đạo sao?

Anh tôi nghe xong liền héo, anh nhỏ giọng nói cám ơn Hắc Bạch Vô Thường: “Cám ơn Thất gia, Bát gia cứu mạng... Về nhà tôi sẽ đốt cho hai người ít phí vất vả để biểu đạt tâm ý, biểu đạt tâm ý...”

Bạch Vô Thường cười hai tiếng, quay sang nói với tôi: “Tiểu nương nương! Gần đây đế quân đại nhân bị sao mà không chịu trở về làm việc vậy? Ở Âm Cảnh Thiên Cung cũng không tìm thấy ngài.. Haiz, có quá nhiều việc cần đế quân phê duyệt!"

Hắn nở một nụ cười sâu sa với tôi, tim tôi run lên, cảm thấy hắn đang khuyên tôi. đừng có chiếm dụng quá nhiều thời gian của Phong Ly Ngân.

"Tôi... tôi biết rồi." Tôi gật đầu, thầm nghĩ về tới nhà sẽ đuổi hắn đi ngay.

Hắc Bạch Vô Thường kéo nữ quỷ đi mất rồi chúng tôi mới phát hiện trước mặt là một đồng cỏ khô lớn, tản ra mùi tanh tưởi, anh tôi dùng dùng cây gậy phủi đống cỏ đi, bên trong đều là mảnh nhỏ của cơ thể người, còn có ruột và nội tạng.

"Qe." Tôi che miệng bắt đầu nôn ra nước chua.

"Ở Thanh Tiêu, phản ứng của em dữ dội vậy sao? Thôi không nhìn nữa, chúng ta đi về.” Anh tôi chạy tới đỡ tôi dậy, sẵn tiện đá lão Trần đang hôn mê một cái: “Ông già chết tiệt, ông còn không đứng dậy thì bỏ ông lại đây luôn!”

"Đừng... đừng.. van cầu ngài cứu tôi, cứu tôi.." Tôi nghe được một giọng nam khóc lóc.

Tôi đang khó chịu, nghe thấy tiếng ồn thì càng phiền, bèn đáp đại một câu: “Được được được, không phải là đang cứu ông sao! Mau đứng lên đi!"

Tiểu quỷ hoảng sợ nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Tiểu nương nương sao lại đồng ý với bọn họ chứ.."

Hả? Cái gì mà bọn họ? Không phải lão Trần đang cầu cứu sao?

Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, một đám âm hồn tay chân đứt gãy, ruột rơi bụng rách như bị lăng trì chậm rãi bò dậy...