Chương 60: Không trở về quá khứ được nữa

Lời nói của anh tôi nhắm vào Phong Ly Ngân, tức giận đùng đùng, ngữ khí không chút khách sáo gì.

"Tôi mặc kệ mấy người là thần hay quỷ gì! Phong Ly Ngân, cậu có thể đối tốt với em gái tôi chút được không? Cái gì mà mấy chuyện ghen tuông vớ vẩn? Tôi mặc kệ cậu có bao nhiêu phụ nữ, nhưng Thanh Tiêu nhà tôi không vui rồi, cậu có thể đuổi hết đám phụ nữ này cho tôi được không! Ai là vợ của cậu chứ? Ai mang thai con cho cậu? Cậu có nhận thức rõ được không vậy?"

“Vốn dĩ Thanh Tiêu bị dính dáng đến những chuyện này đã đủ thê thảm lắm rồi, một người con gái trao cả cơ thể cho cậu, trái tim cũng dành cho cậu, bây giờ có con, thì đứa trẻ cũng bị mấy người hại chết! Con bé làm sai gì sao?"

“Được rồi, những điều này trong mắt các người đều không phải chuyện to tát gì, vì để thế gian yên ổn, những người dân thường như chúng tôi đây cũng phải có trách nhiệm bảo vệ nước nhà đúng không?"

“Sinh non cũng không sao, cứ coi như vận mệnh đen đủi lấy phải người chồng không tốt đi, bây giờ cũng đã có rất nhiều người mất mạng rồi, đây cũng không phải vấn đề gì lớn. Đám cưới ma cũng không sao, cho dù cả đời này em tôi không có hôn nhân thực sự, cả đời này không tìm được người chồng đáng tin cậy cũng không phải lo, tôi và bố tôi nuôi được em ấy!”

"Nhưng mà... ai dám ức hϊếp em gái tôi nữa, tôi sẽ dẫn em tôi đi phá đứa bé! Ảnh hưởng đến pháp trận của mấy người! Mọi người chơi cùng nhau! Ai sợ ai chứ!"

Anh tôi tức giận đùng đùng, tôi thì vừa khóc vừa cười.

Khi anh tôi nói “bảo vệ nước nhà” tôi suýt chút nữa đã bật cười, anh tôi đúng là có bản lĩnh khiến tôi đang khóc mà cũng có thể bật cười.

Tôi dụi mắt chui ra khỏi chăn, Phong Ly Ngân lập tức quay người nhìn tôi, thần sắc trong ánh mắt anh ấy rất u ám, con ngươi màu vàng kim đó nhiều lần khiến tôi có cảm giác như con thiêu thân lao vào hố lửa.

Nhưng mà lúc này, tôi chỉ nhếch miệng cười: "Không sao, Đế Quân đại nhân đã vất vả gieo trồng như vậy rồi, hi sinh máu mủ ruột rà của mình để cứu chúng sinh, một người phàm như tôi cũng phải cống hiến chút gì chứ, chảy chút máu cũng không là gì cả đâu, dù sao đi nữa từ khi gặp anh, máu và nước mắt tôi đã rơi không ít rồi."

Ánh mắt hắn trầm lặng nhìn tôi, vẫn vẻ thương xót như vậy.

Đúng là nên thương xót, đối với hắn, khi nhìn tôi đau khổ vì tình, khóc vì đứa con chưa thành hình, có lẽ là một chuyện đáng buồn cười.

Hai năm trước hắn đã nên làm chuyện này rồi, có điều tình hình của tôi khi đó có lẽ không thể chịu đựng được, vậy nên hắn khẽ thở dài bên tai tôi, đây là sự thương xót của hắn.

Khi đó tôi sắp bị sợ hãi và đau đớn hành hạ đến chết đi, sau đó bởi vì âm tà nhập vào cơ thể nên ốm một trận, nếu như hắn phải làm bảy ngày, tôi thật sự khó có thể giữ lại cái mạng này.

Tôi nhảy xuống giường nói với anh tôi: “Anh, chúng ta về nhà thôi."

“Hả?” Anh tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Về nhà làm gì?"

“Nên làm gì thì làm việc đó, đến bệnh viện thăm bố, hoặc là đi học, anh tưởng là ai cũng rảnh như anh sao?" Tôi cố gắng giả vờ ra vẻ thoải mái tự nhiên.

Giọng nói lạnh lùng của Phong Ly Ngân truyền đến: “Quan Thanh Tiêu, cô muốn làm gì?"

Tôi quay đầu hờ hững cười, lắc đầu nói: “Không làm gì cả, cứ giống như trước kia vậy, nên làm gì thì làm việc đấy.”

Tôi kéo anh tôi đi ra ngoài, trước khi ra đến cửa, tôi nói: “Nếu như anh lo lắng linh thai xảy ra chuyện gì, có thể sai người đến canh chừng tôi, tôi không để bụng đâu... tạm biệt, chồng.”

Con ngươi màu vàng kim trong mắt hắn lại khẽ động, nhíu mày nhìn theo tôi, ánh mắt đó giống như đang cảnh cáo tôi, nói tôi đừng có giở trò gì.

Chúng tôi chạy ra khỏi Thiên Tử Các, anh tôi xoa xoa hai tay, khẽ hỏi: “Em muốn làm gì vậy? Đang yên đang lành lại gọi hắn là chồng, sến súa quá, anh nghe mà nổi cả da gà."

".Em muốn thử gọi anh ấy là chồng trước mặt nhiều người như vậy, em sợ... sau này không còn cơ hội nữa." Tôi mím môi cười.

Anh tôi thấy ánh mắt tôi có chút khác lạ, giọng nói đầy ý cảnh cáo: “Quan Thanh Tiêu, anh cũng cảnh cáo em, em đừng có nghĩ đến những chiêu thức cẩu huyết như bỏ nhà ra đi, cắt tay tự sát gì đấy... đứa trẻ bọn họ muốn lấy thì lấy, cứ coi như lấy phải người chồng xấu xa, anh mua chim mua gà cho em tấm bố sức khỏe là được rồi, bố ruột còn không thương nó, muốn lấy đứa bé đi làm pháp khí trận nhãn, thì chúng ta thương xót gì chứ!"

“Được rồi, được rồi... em không có yếu đuối như anh nghĩ đâu... không cần mang thai đến tháng bảy năm sau, em còn đang mừng đây!"

Ánh mắt anh tôi không quá tin tưởng, cả bản thân tôi còn không tin được nữa mà.

Chúng tôi đi đến bãi đỗ xe, Thượng Quan Chân đuổi theo đến, kéo tay tôi lại nói: "Thanh Tiêu này, có những lời nói xấu xa, cô đừng để trong lòng... vì duy trì pháp trận này, rất nhiều thế gia đã phải hi sinh mạng sống, mọi người đều đã vô cùng mệt mỏi, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách, xem có cách nào thay thế không, có thể duy trì pháp trận..."

Tôi cười lắc đầu: "Thượng Quan thiếu gia, cảm ơn lòng tốt của anh... cho dù có thể tiếp tục được một thời gian nữa thì có ý nghĩa gì chứ? Cũng đều phải hi sinh đứa trẻ này để làm trận nhãn... ngắn hay dài gì cũng là đau đớn, tôi... tôi không sao đâu.”

Có lẽ nụ cười của tôi quá cứng nhắc, lông mày của Thương Quan Chân lại càng nhíu chặt hơn.

Anh tôi vỗ vào vai Thương Quan Chân: “Được rồi, cảm ơn lòng tốt của cậu, có thời gian đến nhà tôi chơi, Thanh Tiêu nấu ăn ngon lắm đấy, ha ha."

Trên đường đi về, tôi trách móc anh tôi: “Xe nhà chúng ta tàng quá rồi, ngồi lên không thoải mái chút nào."

Anh tôi dứt khoát trả lời, đổi.

Tôi cười dựa vào ghế lái phụ, lòng thầm vạch kế hoạch làm gì để kiếm tiền.

Có lẽ tôi sẽ chết sớm, tôi muốn cố gắng kiếm tiền để dành cho bố và anh tôi, để bố tôi có thể tỉnh lại, để anh tôi có thể vui vẻ chơi game cả đời, làm gian thương nữa chứ.

Cái đêm đầu tiên sau khi trở về từ đạo quán Thanh Ngọc, Phong Ly Ngân đã xuất hiện ở trong phòng tôi.

Tôi rất muốn thoải mái nói chuyện với hắn, nhưng không khí giữa hai chúng tôi còn im lặng

hơn dưới phòng mộ, nói chuyện phải cần dũng khí lớn, nhưng mà sau khi lấy hết dũng khí, lại phát hiện giữa chúng tôi không có gì để nói. Ban ngày tôi trốn đến trường và bệnh viện, buổi tối thì lên giường từ sớm, mặt quay vào bờ tường, quay lưng với hắn, cầm điện thoại để tìm những tài liệu có liên quan đến đuổi tà, nhưng mà những thứ đó không tìm thấy ở trên mạng.

Tôi không chịu được bao lâu, buồn ngủ đến mức chìm vào rất ngủ rất nhanh.

Tôi có thể cảm nhận được hắn nhẹ nhàng rút điện thoại từ tay tôi ra, đắp chăn lại cho tôi, sau đó nằm ngủ cạnh tôi.

Tôi rất muốn nói với hắn: Anh không cần canh chừng tôi, tôi sẽ không làm ra chuyện gì quá khích, anh tôi đã làm công tác tư tưởng cho tôi rồi, đối với anh, tôi sẽ nhẫn nhục chịu đựng, anh không cần lo lắng.

Nhưng tôi không nói được, tôi vừa mở miệng thì mũi và mắt lại cay xè, hắn cũng giữ một khoảnh cách nhất định. Chúng tôi ở gần nhau, nhưng không có chút tiếp xúc da thịt nào.

Ngoài mặt thì cuộc sống không có khác biệt gì, nhưng mà tôi lại có cảm giác kỳ lạ và ngột ngạt khó nói ra được.

Ngày hôm đó tan học, vừa bước từ xe buýt xuống, một chiếc xe sang trọng dừng ngay trước mặt tôi, Hầu Thiếu Văn nhấn cửa kính xe xuống, cười nói với tôi: “Em gái Thanh Tiêu, trùng hợp vậy, đúng lúc tôi định đến tiệm nhà cô, kết quả lại nhìn thấy hình bóng xinh đẹp của cô, lên xe nào?"

Tôi lắc đầu nói: "Ngồi xe của anh không quen.."

"Vậy lát nữa gặp nhau ở cửa hàng nhé, tôi có mang quà cho cô!”

... Hắn ta lại muốn làm gì chứ?