Chương 51: Cụ bà quỷ

Cụ cố lãnh đạm nói: “Nghe trộm tôi đến đây rồi, đợi lát nữa sẽ xử phạt gia pháp.”

Lúc này lòng hiếu kỳ của tôi đã vượt qua cả nỗi sợ hãi, ma nữ dưới kia rốt cuộc là ai chứ, tại sao lại biết tên của tôi.

Anh tôi lại càng không khống chế được bản thân, anh ấy xông vào bên trong hét lên: “Cụ cố, chúng cháu không phải cố ý đâu, có người nhốt bọn cháu ở đây.. Người tha cho cháu một lần đi mà, chúng cháu chưa nghe thấy gì cả!”

Tôi nghe thấy cụ cố mắng một tiếng thằng nhãi ranh, còn có tiếng cười dịu dàng vang lên.

Một lát sau, cụ cố nói: “Xuống đi.”

Phía dưới cũng là một phòng mộ, không khí rất nặng nề... cụ cố ngồi trong quan tài ở phòng mộ, một người phụ nữ xinh đẹp dựa vào trong lòng cụ cố.

Ánh mắt đong đầy tình yêu và lưu luyến sâu đậm đó, thời gian của cô ta đã dừng lại ở khoảnh khắc cô ta chết đi, hoặc là cơ thể của cô ta đã sớm biến thành bộ xương khô rồi, nhưng tình yêu dành cho cụ cố lại không hề thay đổi.

Anh tôi ngạc nhiên đến mức ngẩn tò te, cà lăm nói: “Cái đó... người này, người đẹp, tại sao cô lại nghĩ không thông suốt vậy chứ, bám theo cụ cố nhà tôi..."

"Tiểu súc sinh!” Cụ cố có chút tức giận hét lên: “Đây là cụ bà!"

Tôi nhìn kỹ lại, người phụ nữ đó có bím tóc màu đen nhánh, tạo hình giống như tiêu thư khuê các ngày xưa, nụ cười ấm áp, không có chút đờ đẫn và thẫn thờ như hồn ma, đôi mắt hiền dịu, sinh động như thật, giống như chưa chết vậy.

Tiến lại gần, tôi mới phát hiện ma nữ này không phải chỉ có mỗi cụ cố mới có thể chạm vào hoặc nhìn thấy, chúng tôi có thể nhìn được bà ấy, thân thể đó là thật, thậm chí da thịt cũng chắc nịch.

Trong quan tài đặt một tháp đồng xanh bảy tầng tinh xảo, mỗi tầng đều trĩu xuống tám cái chuông đồng chỉ to như hạt dưa, chế tạo vô cùng tinh tế.

"Anh này... cái tháp đồng này không phải.." Tôi chỉ vào cái tháp đồng đó hỏi.

Tên tà sư trước đây nói Hầu Thiếu Văn đến nhà tôi hỏi, cần tìm tháp đồng xanh pha lê có tám góc, lẽ nào là cái này? Phong Ly Ngân nói cái tháp này dùng để luyện hồn, thì ra bị cụ cố giấu ở đây!

Cụ cố không vui nhìn chúng tôi, hai chúng tôi giống như đã làm phiền đến chuyện tốt đẹp của người lớn, lúng túng cúi mặt xuống không dám nói gì. Cụ bà đã mất rất nhiều năm trước rồi, không ngờ rằng cụ cố lại dùng pháp khí này để bà ấy tiếp tục sống.

"Thanh Tiêu.." Người phụ nữ đó chầm chậm bước ra từ quan tài: “Cháu đã lớn như vậy rồi... tối ngủ còn khóc nữa không? Khi còn nhỏ lúc nào cháu cũng khóc."

Thì ra người dì dịu dàng chăm sóc tôi khi nhỏ đó không phải bảo mẫu, mà là cụ bà.

Cụ cố khẽ thở dài: “Xem ra, bí mật đã không thể che giấu được nữa rồi... chúng ta cũng sắp đến lúc phải chia xa rồi... con người chết đi, sẽ quên đi hết mọi chuyện cũ, ta đi đâu tìm bà chứ..."

"Biết đâu hai chúng ta xâm phạm quá nhiều luật âm, sẽ hồn bay phách tán cùng nhau?" Ma nữ cười, lại trở về sà vào lòng cụ cố: “Hai chúng ta chết cùng nhau cũng rất tốt... không ai phụ ai."

Gương mặt xanh xao của cụ cố với nhan sắc kiều diễm của ma nữ quả thực khác biệt rất lớn, chúng tôi không dám nhìn thẳng, chỉ dám né vào một bên nghe họ nói chuyện.

"Thanh Tiêu, ngày cúng tế tôn thần mùng chín tháng chín, con làm người đại diện gia đình đi đi.” Cụ cố thình lình nói.

"Con sao? Không được không được đâu, con nhất định sẽ rất không may!” Tôi vội vã lắc đầu.

“Vậy... Nhan Hạo, thằng oắt kia, con đại diện gia chủ đi với Thanh Tiêu đi” Cụ cố nhíu mày nói: “Ta không yên tâm về người khác, ta sợ rằng sẽ gây bất lợi với Thanh Tiêu.”

"Không sao đâu ạ! Có điều ông phải trả lời mấy câu hỏi của con trước đã.” Anh tôi gật đầu, không sợ người khác làm khó dễ chút nào.

"...Con muốn biết chuyện gì?" Cụ cố nhíu mày, tỏ vẻ không muốn nói quá nhiều.

"Trần Tố Hinh có chuyện gì vậy? Em ấy là tộc người rơi đầu sao? Tối hôm qua cái đầu bay đến phòng con, suýt chút nữa thì dọa con sợ chết khϊếp!" Trong lòng anh tôi vẫn còn sợ hãi.

Cụ cố nhíu mày nói: “Con bé bị linh hồn sống khống chế, bọn ta luôn dùng sợi dây đỏ quấn quanh cổ nó để giữ lấy linh hồn sống đó, tối qua không biết con bé bị gì mà lại tháo cái đó xuống...”

Tôi âm thầm cắn môi, tối qua khi đi tắm, tôi đã tùy tiện nói một câu: Dài như vậy mà em không chế nó phiền phức sao. Có lẽ đứa trẻ này đang trong thời kỳ nghịch ngợm, nghe người khác nói như vậy thì đã không còn để ý đến lời căn dặn của người lớn nữa nên tháo xuống.

“Còn có một chuyện nữa... cụ cố, bố con có thể bình phục không?" Đây là chuyện tôi quan tâm nhất.

Lần này là cụ bà ma nữ đó trả lời tôi: “Năm đó Du Bình đem cái tháp này đi, muốn để mẹ con tiếp tục sống, nhưng pháp lực của nó không đủ, đã làm một vài giao dịch với Ma Vương, lúc này... có lẽ là nó tự chọn như vậy, để tránh làm cái xác cho Ma Vương."

“Pháp trận phong ấn tà rất quan trọng, nếu như Quỷ Môn ở thôn Hoàng Đạo mở ra, vậy thì hai giới âm dương đều sẽ vô cùng hỗn loạn, lễ tế tôn thần lần này, thái độ của nhà họ Quan chúng ta chính là dốc lực hợp tác, cần người, cần pháp khí đều được. Cụ cố nói.

Anh tôi gật đầu: “Cụ cố, nói cho chúng con ra ngoài thế nào đi, trời cũng tối rồi, chúng con cũng ngại làm phiền hai người nghỉ ngơi."

"Phòng ở bên trên có chín cung sao băng, tự đi sắp xếp theo vị trí của chín cung theo năm là có thể ra ngoài được.” Cụ cố cũng chẳng thèm giải thích gì nhiều với chúng tôi.

Trước khi đi, anh tôi còn mạnh dạn ôm cụ bà một cái, mắt cụ bà lộ vẻ vui mừng: "Nếu sớm biết bà ở đây, tụi con đã đến thăm bà mỗi ngày rồi." Anh ấy tôn kính nói.

Tôi ôm lấy cụ bà một lát, cơ thể của cụ bà lạnh giá, giống như Phong Ly Ngân vậy.

Cụ cố cười, lắc đầu nói: “Hai đứa cũng không cần thương xuyên đến đâu, mặc dù chúng ta cũng rất muốn gặp hai con, nhưng nếu ở cạnh ta sẽ làm ảnh hường đến dương khí của các con... quan hệ của ta và cụ cố đặc biệt, nên mới không bị gì.”

Ảnh chín cung sao băng có thể nói là lý luận rất quan trọng trong phong thủy, năm nay Nhất Bạch Tham Lang nằm ở trung tâm, tôi sắp xếp nó theo trật tự, sau đó nghe thấy tiếng máy móc được mở ra.

Từ dưới đất đi ra, chúng tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy một bóng đen đang cử động ở phía xa, anh tôi giống như con sói nhìn thấy thỏ, mắng lên một tiếng rồi đuổi theo.

“Đứng lại cho tao! Muốn nhốt tạo ở trong đó hả, không có cửa đâu!" Anh tôi hét lên đuổi theo nó.

Tôi không nói gì mà chỉ nhìn theo bóng anh tôi, quay người kéo khóa lại cánh cửa gỗ đó, đang định đứng lên, đột nhiên có một bàn tay bịt lấy mũi tôi, sau đó trước mắt tối om. Bị trùm bao tải rồi!

Sau đó tôi bị đánh mạnh vào gáy, vô cùng đau đớn, trong lòng khẽ mắng tên khốn kiếp, kỹ thuật kém như vậy còn dám bắt cóc?

"Hả, ngất rồi chứ?” Giọng nói xa lạ của đàn ông vang lên.

"Chắc vậy... mau đi thôi, đợi Quan Nhan Hạo trở về là tiêu mất." Giọng nói này là của Quan Nhan Thần!

Tên này muốn làm gì vậy chứ? Tôi cắn môi không lên tiếng, giả vờ ngất xỉu.

Tôi bị họ vác lên rồi chạy về phía sau núi, sau đó người đàn ông xa lạ đó bảo phải lái xe đến đây, để Quan Nhan Thần canh chừng tôi.

Xung quanh yên tĩnh một hồi, tôi nghe thấy tiếng hít thở của Quan Nhan Thần dần dần trở nên nặng nề, cách một lớp bao tải, hơi thở của hắn dừng trước người tôi.