Chương 17

Nửa đêm.

Bên trong ổ sói dựng giữa trời gió tuyết, Thủy Thời dựa lưng vào vách tường ấm áp, mồ hôi đầm đìa.

Mất hồi lâu cậu mới bình tĩnh được, sau đó cũng chỉ biết cắn môi ngồi im tại chỗ với tâm trạng vừa hơi sợ sệt vừa hơi ấm ức. Cậu chưa phải trải qua cảm giác bị khống chế đến mức không đường phản khảng như thế bao giờ.

Tên "thú dữ" sau lưng cứ như muốn ăn thịt người ta! Hơi thở bỏng rát phả xuống gáy mình làm Thủy Thời không thể kiểm soát cơn run rẩy.

Vẫn thở mạnh và gấp gáp, Thủy Thời chạm vào gáy và thấy cơn nhói đau khe khẽ truyền về. Cậu đưa tay ra nhìn thì quả nhiên là chảy máu.

Nhưng lại thây kệ cái gáy bị thương, Thủy Thời cuộn mình trong tấm da thú như để cho mình thêm cảm giác an toàn.

Bỗng nhiên, Thủy Thời va phải vật rắn gì đó khi đang cố rụt mình. Lấy ra xem thì hóa ra là mấy quả trứng cứng cáp và rực rỡ mà Phù Ly đã mạo hiểm gió tuyết để mang về cho mình, vì cho rằng mình thích chúng. Đống trứng vốn được Thủy Thời bọc trong da cáo, nhưng chắc ban nãy lăn ra ngoài lúc Thủy Thời giãy giụa.

Nhìn số trứng, Thủy Thời lại ngơ ngẩn hồi lâu. Cuối cùng cậu buông tiếng thở dài, rồi ngồi dậy dọn dẹp cái ổ. Cậu không vào hang động của Vua Sói nữa mà chỉ đến lấy nhúm lông sói mình chải xuống ra ngoài, sau đó lại chần chừ trở về ổ sói của Phù Ly.

Gió tuyết đã dịu dần nhưng Thủy Thời vẫn mở to cặp mắt, tiếng gió vọng lại giữa núi rừng làm cậu không sao ngủ được. Thế là cậu trở mình bò dậy, ngồi xoắn lông chó sói một cách giận hờn. Qua bàn tay cậu, bó lông sói tơ mịn chậm rãi biến thành một sợi len dài mảnh.

Thủy Thời vận sức vào tay mà không dám cúi thấp đầu bởi lo sẽ động đến vết thương đằng gáy. Vết xước ấy dù không nghiêm trọng gì, nhưng chung quy vẫn khá xót.

Chờ đến quá nửa đêm, cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại khiến Thủy Thời mơ màng thϊếp đi, mà đến tận khi đó vẫn không thấy người kia trở về...

*

Sáng sớm hôm sau, thời tiết tốt. Ngoài ổ sói, bầu trời được lợp bằng những mảng ngói xanh dẫn ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất. Bầy sói trong hang duỗi mình, tụ tập xung quanh vùng suối nóng, mỗi chú tự tìm cho mình một khoảng đất trống thích hợp rồi nằm phơi nắng ngổn ngang.

Đám sói con trắng xám lỗ chỗ cũng tung tẩy nối gót sói mẹ và tranh nhau bú sữa. Ăn no xong chúng nằm dạng háng trên mấy tảng đá, rồi vừa sưởi nắng vừa đánh giấc ngon lành.

Chứng kiến cảnh tượng này, tâm trạng bộn bề cảm xúc của Thủy Thời đã tìm được lối thoát! Cậu rời khỏi ổ Phù Ly, chúng sói không cảnh giác như xưa mà chỉ đến gần ngửi ngửi cậu.

Chú sói từng chở cậu về nhà cây – cũng là cái chú đã quần nhau với tay báo hoa mai ấy – ngửi thấy mùi Phù Ly nồng nặc trên người Thủy Thời thì lập tức cụp tai, nằm ngửa dưới chân Thủy Thời, để lộ cái bụng xù lông với dáng vẻ phục tùng.

Thủy Thời không biết suy nghĩ của chúng, cậu chỉ đơn giản là thấy chúng đáng yêu nên cũng vui vẻ xoa bụng cho chúng. Chú sói quắp chân, không dám nhúc nhích.

Mãi đến khi Thủy Thời bắt đầu chải lông cho chú sói bằng chiếc lược gỗ sần sùi tự khắc, chú ta mới sung sướиɠ thả lỏng cơ thể, chải đến chỗ nào ngứa ngáy là lại đạp đạp cái chân làm bộ như mình đang gãi vậy.

Cứ thế, Thủy Thời hòa nhập với bầy sói một cách rất tự nhiên và cũng được sói mến bằng cách thức chưa từng có. Thành ra về sau, hễ gặp Thủy Thời là bầy sói trắng lại nằm gục xuống bên chân cậu, mài mài dụi dụi một hồi, chờ được gãi ngứa.

Vì vậy mới chỉ qua có một ngày, Thủy Thời đã gom đủ số lông chó sói – bao gồm cả lông dày của sói lớn lẫn lông tơ của sói con. Cậu chuẩn bị đi phân loại lông để chế thành những loại len sợi bất đồng.

Đang chơi đùa với đám sói thì chúng sói trưởng thành đột ngột dừng hết lại, ngay cả tay sói nằm dưới chân Thủy Thời cũng ngồi thẳng dậy, dựng hai tai, tập trung nhìn về hướng tây.

Chốc lát sau, tiếng sói tru cùng một tiếng nổ khổng lồ vang vọng giữa núi. Thủy Thời cả kinh, sợ sẽ lại là một đợt "bão thú" khác. Cậu vội chạy lên sườn núi và dõi mắt ra xa, qua hồi lâu mới thấy vợ chồng Vua Sói đang chạy xuống từ ngọn núi tít tắp phía chân trời.

Chúng đứng lại, bắt đầu phát ra những đợt tru có nhịp điệu. Thủy Thời quan sát thấy đám sói trắng trẻ khỏe kết thành từng tốp và lao vọt ra chân núi.

Phát hiện Thủy Thời cũng nhìn hướng tây, con sói thồ cậu ngày trước bèn xô cậu lên lưng và phi thẳng theo bầy đàn mà chưa chờ cho Thủy Thời kịp phản ứng.

Tất cả những gì Thủy Thời cảm nhận được bấy giờ là tốc độ phi thường của con sói, bởi tuyết văng lên từ những bước chạy của nó vãi đầy mặt Thủy Thời, đến mở mắt thôi còn khó nữa! Giờ mà không bám chắc nó là chắc mẩm sẽ ngã lăn quay!

Con sói chỉ dừng lại khi đã đến trước mặt Vua Sói. Nơi đây là một sườn dốc đứng phủ đầy tuyết, cách hang sói rất xa, bản thân Thủy Thời tuyệt đối không thể tự trèo lên. Do đó, sau khi đắn đo, trí tò mò đã thôi thúc Thủy Thời đi chung cùng bầy sói, theo chúng vượt qua đỉnh núi và tiến về sườn tây.

Bầy sói có đường đi quen dùng. Vua Sói dẫn đầu, cả đám còn lại – bao gồm cả cái người nằm trên lưng sói – cẩn thận chạy dọc lối mòn mà băng qua đỉnh núi. Chuyến bộ hành của chúng hầu như không phát ra tiếng bước chân, chúng đã được huấn luyện để thậm chí không quấy rầy đến bầy thú nhỏ kiếm ăn trên núi.

Lúc ra khỏi bìa rừng Thủy Thời lại nghe thấy tiếng nổ kia. Cậu phủi tuyết bám đầy trên mi mắt và bắt đầu quan sát.

"Ầm ầm ầm!" Chỉ thấy, tuyết bửa ra trên đỉnh núi làm sương tuyết rợp trời. Băng tuyết lăn ùng ục xuống sườn núi đã lấp kín những hang động xung quanh, chôn vùi những động vật chưa kịp chạy trốn.

Một hiện tượng kinh hoàng! Đây là sức mạnh thần kỳ và khó lường của thiên nhiên.

Con đường bầy sói mới đi qua vừa có thể tránh trận tuyết lở, vừa phù hợp để quan sát toàn diện tình hình trên núi. Ngoại trừ số thú bị vùi lấp ra thì nhóm nhanh chân hơn vẫn đang cố gắng tháo chạy hòng sống sót. Chúng đang liều mạng so tốc độ với thiên nhiên.

Trong số chúng, nổi bật hơn cả là đàn ngựa màu đen nhánh. Dưới sự chỉ dẫn của ngựa cái đầu đàn, chúng sải những chiếc chân dài cường tráng và nhanh chóng thoát khỏi tai nạn lần này. Tuy nhiên dù sở hữu sự nhanh nhẹn phi thường thì chúng cũng khó địch lại tốc độ thiên nhiên, một vài con ngựa tụt lại đã bị dòng chảy tuyết nuốt trọn.

Ngựa cái đầu đàn mau chóng ra quyết định. Đổi chiến thuật, chúng chuyển sang đón đầu trực diện trận tuyết. Rồi chúng dùng hết sức mình nhảy sang vị trí khác ngay trước khoảnh khắc bị chôn vùi.

Rất lâu sau trận tuyết lở mới ngừng. Lúc này, bầy sói chạy xuống và bắt đầu thám thính khu vực xung quanh. Vua Sói dẫn theo phần đông thành viên, lội ngược dòng tuyết đến rặng núi - nơi khởi đầu của trận tuyết lở. Số ít còn lại bao gồm cả Thủy Thời thì đi tìm những động vật mắc kẹt bên dưới, một khi đánh hơi được hơi thở là chúng bắt đầu đào.

Thủy Thời không hiểu lối hành động của bầy sói, chúng không săn, không trốn, mà lại đi tìm hiểu tất cả những thảm họa ở vùng này nhằm biết rõ nguyên nhân, và thậm chí là kiếm tìm biện pháp xử lí. Mọi con sói trắng đều có trí khôn, Thủy Thời cảm nhận sâu sắc điều này khi nhìn vào cặp mắt của Vua Sói, bởi ấn tượng đem đến cho cậu là cảm giác đang đối mặt với một con người - dù im lặng.

Hơn nữa chúng sói cũng phát triển hệ thống ngôn ngữ đặc thù, bằng chứng là Phù Ly có thể trao đổi với chúng bằng âm thanh.

Thủy Thời chậm rãi tuột khỏi lưng sói. Bầy sói đã đào lên được rất nhiều loài thú khác, chúng còn sống, không khí tràn vào là chúng lập tức bỏ chạy thục mạng.

Trải tầm mắt khắp xung quanh, Thủy Thời thấy trên núi chỉ có bầy tuấn mã là vẫn quanh quẩn tại chỗ.

Do phải bảo vệ bầy đàn, ngựa cái đầu đàn đã bất cẩn trong việc trông chừng con nhỏ. Chú ngựa non này mới chào đời không lâu, sau khi bị đá rơi trúng chân thì không gượng dậy được nữa. Bây giờ bầy ngựa đang lưỡng lự trước việc nên bỏ rơi nó hay không.

Cuối cùng quy luật đào thải của tự nhiên vẫn chiến thắng, bầy ngựa rời đi, chỉ có ngựa mẹ là lo lắng đi quanh người nó.

Thủy Thời do dự mất một hồi rồi cũng cẩn thận đến gần hai mẹ con nhà ngựa. Đêm đông trên núi quá lạnh, nếu phải ở lại đây một mình thì đến sáng mai ngựa con cũng sẽ chết rét do máu không thể lưu thông.

Ban đầu ngựa cái to lớn khá phòng bị Thủy Thời, nhưng khi Thủy Thời nhẹ nhàng xoa lên thân ngựa con và ôm cái đầu gục xuống vì mệt mỏi của nó vào lòng, ngựa mẹ lại chần chừ giây lát rồi nhìn cậu bằng ánh mắt ôn hòa.

Sau đó nó giậm chân, đi theo bầy ngựa và để lại đứa con không đứng nổi cho Thủy Thời.

Từ đằng xa, Vua Sói trở về. Đồng hành cùng nó còn xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, chính là anh chàng "dã thú" đã biến mất tăm mất tích sau khi cắn người ta.

Thủy Thời toan nhờ chú sói lông nham nhở đưa ngựa con về thì nhận ra bóng người vạm vỡ thoắt ẩn thoắt hiện trong màn tuyết. Cậu khẽ thở phào. Tại vùng Đông Sơn khắc nghiệt này, dù đêm qua bị Phù Ly bắt nạt thì cậu vẫn bất giác dựa dẫm vào đối phương.

Phù Ly đi truy tìm căn nguyên của trận tuyết lở cùng Vua Sói. Tinh thần hắn bắt đầu bất ổn từ đêm qua, máu nóng sục sôi trong người khiến nhiệt độ cơ thể hắn ngày một tăng cao. Hắn thậm chí còn không thể che giấu cặp răng nanh của mình, chúng lộ ra ngoài môi và ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Vua Sói ngửi hắn và thật sự là một vị thủ lĩnh bén nhạy, nó lập tức nhận thấy sự bất thường của Phù Ly. Nhưng nó không hiểu lí do là gì.

Phù Ly thấy Thủy Thời ôm ngựa con trên sườn núi thì dừng bước, Vua Sói quay đầu nhìn hắn, tỏ ý bảo hắn mau về với bầy đàn.

Tuy nhiên mường tượng lại vị máu đêm qua, Phù Ly vẫn quyết định sẽ tạm rời đi. Tinh thần không ổn định có thể khiến hắn làm thú cái yếu ớt bị thương. Bất chợt, đôi tai nhúc nhích, hắn nghe tiếng thú cái gọi cái tên "người" của hắn.

Thủy Thời đặt ngựa con xuống và đứng dậy gọi, "Phù Ly, Phù Ly, anh đến đây nào." Cậu không dám nói to vì sợ tuyết lở, may mà không sao.

Khi Phù Ly đến trước mặt mình, Thủy Thời cảm nhận có gì đó khác lạ ở Phù Ly song lại không biết là gì, hình như là chất dã thú của anh ấy nồng nàn hơn trước. Bấy giờ cậu mới thấy bối rối, nhưng vẫn hỏi Phù Ly, "Bé ngựa này bị thương rồi, mình có thể đưa nó về nhà cây được không ạ?"

Phả ra hơi trắng nóng, Phù Ly nhìn con ngựa con có tứ chi khỏe dài và bộ lông đen tuyệt mỹ, hắn nhận ra đây là con của Vua Ngựa. Sau đó cũng không nhiều lời, hắn bình thản ôm con ngựa chạy theo bầy sói.

Vấn đề là ngựa con kinh hãi trước khí chất của Phù Ly! Nó giãy giụa một cách cực kỳ hoảng hốt để rồi bị cú nhe răng dọa dẫm của Phù Ly làm cho rụt vòi.

Vua Sói dẫn bầy về ổ, chỉ có con sói lông nham nhở là rời khỏi đội hình – như thể nhận được mệnh lệnh nào đó – và đưa Thủy Thời trở lại nhà cây.

Sau trận tuyết vừa qua, nhà cây không hề thay đổi. Thủy Thời chuẩn bị tinh thần một lúc lâu rồi cất bước tiến vào. Tuy nhiên, cậu chỉ thấy một con ngựa con thấp thỏm nằm trên mặt đất, cùng với bạt ngàn trứng chim bọc trong đống lông sói trên chiếc giường gỗ nhỏ.

Duy chỉ không có bóng người to lớn ấy.