Chương 1

Nhà họ Mục.

“Ngữ Sơ, ngày mai là đại thọ 80 của ông ngoại 80, con thay bộ lễ phục mẹ vừa mới mang về, chúng ta cùng đi mừng thọ.”

“Vâng ạ mẹ.” Mục Ngữ Sơ đồng ý.

“Hừ, mấy năm trước không thấy cha em tới gặp chúng ta, năm nay sao lại nghĩ tới chúng ta?”

“Anh nói gì vậy? Ngày mai là đại thọ 80 của ông ngoại con, ông ấy lớn tuổi rồi, nhớ con gái không được sao?”

“Ông ấy xem thường anh, anh cũng không đi lại trước mặt ông ấy, ngày mai là thứ sáu, buổi chiều muốn đi đón Niệm Niệm tan học, em dẫn Ngữ Sơ đi tham gia tiệc mừng thọ đi, anh không đi.”

Mẹ Mục sau khi nghe xong, trầm mặc một lát: “Được rồi, vậy anh ở nhà chăm sóc Niệm Nhiệm nhé.”

Cha Mục hừ một tiếng, cầm sách đi vào phòng, để mẹ Mục và Mục Ngữ Sơ ngồi trên sô pha ở phòng khách.

“Mẹ ơi, tâm trạng mẹ không tốt à?”

“Lúc trước mẹ không màng tới can ngăn của ông ngoại, khăng khăng ở bên cha của con, nhiều năm như vậy ông ngoại con mới nghĩ đến việc gọi mẹ về, mẹ hơi ngại, không biết ngày mai khi thấy ông ngoại con, mẹ nên nói cái gì bây giờ?”

“Ông ngoại nhất định rất nhớ mẹ, cho nên mới gọi mẹ về, nghĩ nhiều như vậy cũng chả làm được gì, ngày mai gặp được tự nhiên sẽ có chuyện muốn nói.”

“Ừm, lúc trước ông ngoại con ấy thương nhất là mẹ, ngày mai thấy Ngũ Sơ của chúng ta, nhất định sẽ rất vui.”

Ngày hôm sau sáng sớm, Mục Ngữ sơ liền cùng Mục mẫu đi tham gia tiệc mừng thọ.

Dọc theo đường đi, mẹ Mục đã giới thiệu với Mục Ngữ Sơ: “Mẹ đã quên nói ông ngoại con là nhân vật có thế gia nổi tiếng của thành phố H, đến lúc tiệc mừng thọ sẽ có người thuộc tầng lớp thượng lưu tham dự, con đi theo mẹ, đừng đi loạn.”

“Vâng.”

Mẹ Mục trước kia là người có địa vị xã hội, cha Mục là giáo sư đại học,xuất thân từ gia đinh có học thức, cho nên con gái cũng phải được dạy dỗ thành tiểu thư khuê các, quy củ lễ nghi mọi thứ đều phải biết.

Nhưng đây là lần đầu tiên Mục Ngữ Sơ tham gia đại tiệc như vậy, tuy rằng có chút lo lắng nhưng là đi theo mẹ Mục cô cảm thấy cũng tốt.

Mẹ Mục dẫn cô tới thẳng chỗ chính, người đang bị vây quay kia có lẽ là ông ngoại cô nhỉ?

“Cha, con dẫn Ngữ Sơ tới cho cha nhìn, gọi ông ngoại đi.”

“Con chào ông ngoại, con là Ngữ Sơ.”

“Nếu không phải cha phái người đi gửi thiệp mời cho con, có phải con định cả đời này cũng sẽ không quay về hay không?”