“Cái gì, Ngọc Nhi xuất hiện rồi sao?”
Đó là giọng của Đằng Nguyên. Chỉ thấy tiếng chứ không thấy người. Thật là không biêt hắn đang ở trong cái lỗ nào mà chưa chịu chui ra.
Dường như khi nhắc đến cái tên Ngọc Nhi này, mọi người không ai được vui vẻ. Nhưng là vì lí do gì? Tôi không biết. Cũng không ai nói cho tôi biết.
Tư Mạc vẫn như cũ, giữ nguyên một khuôn mặt lạnh băng nhưng trong ánh mắt có một chút gì đó mà tôi không thể giải thích được. Từ Dương và Dực Phong sắc mặt vô cùng khó coi, lại còn tỏ ra một chút tia căm giận. Thái độ của bọn họ càng khiến tôi tò mò hơn về người con gái có cái tên Ngọc Nhi này.
Đằng Nguyên xuất hiện, sắc mặt cũng không hơn gì hai người kia nếu không phải nói là đang tức giận.Bốn người đàn ông trong phòng tôi đều không ai nói ra câu nào. Các người chắc không phải là muốn tôi chết dưới áp lực này đó chứ?
“A! Đã ba ngày rồi, chuyện thi yêu thế nào rồi?”
Tôi lên tiếng phá tan sự im lặng đáng sợ kia. Cứ tưởng không khí sẽ đỡ hơn phần nào, ai ngờ …tôi chỉ nhận lại được câu trả lời …“xong rồi” của Từ Dương. Mọi thứ lại rơi vào im lặng. Không được rồi, nếu tiếp tục ở đây, tôi sẽ chết mất.
"Em đi đâu! "
Tư Mạc nắm tay tôi khi tôi vừa bước xuống giường, tôi trả lời muốn ra ngoài hít thở chút không khí. Ai dè cả bốn người đồng thanh hét lên "không được ". Tôi bỗng giật mình. Có cần phải lớn tiếng vậy không chứ? Hù chết tôi rồi. Cái đám các người… Đáng ghét!
Thấy thái độ hoảng sợ của tôi, bốn người bọn họ như cảm thấy có chút áy náy. Đằng Nguyên bước tới vỗ vỗ vai tôi.
“Xin lỗi! Xin lỗi! Bọn ta chỉ đang lo lắng cho cô thôi”.
Ngay giây phút Đằng Nguyên đặt tay lên vai tôi, ánh mắt Tư Mạc bừng bừng sát khí. Cảm giác như anh sắp gϊếŧ người đến nơi vậy. Thật đáng sợ.
Tôi né người tránh xa Đằng Nguyên một chút, bước tới ngồi xuống cạnh anh. Thái độ anh cũng dịu xuống. Cái tên này, trình ghen của anh cũng đáng sợ quá rồi. Tôi nhất định phải cẩn thận hơn mới được.
“Dực Phong, ngươi trở về Quỷ giới tìm mẫu hậu của ta. Nói với người cho ta mượn thanh Đoạn Nghiệt kiếm”.
“Đại nhân, người …”
“Còn không đi”.
Dực Phong cúi đầu rồi biến mất. Đoạn Nghiệt kiếm lại là cái gì kia? Sao thái độ của Dực Phong lại có vẻ hoảng hốt như thế? Kì thực mọi chuyện xung quanh tôi cứ rối tung rối mù khiến tôi đau hết cả đầu. Tôi rất muốn hỏi cho ra lẽ nhưng… Tôi thừa biết chẳng ai cho tôi câu trả lời thật lòng nên đành ngậm miệng lại.
“Ngươi thật sự muốn như vậy?”
Từ Dương lên tiếng hỏi, giọng nói chứa đầy sự chấp vấn và nghiêm trọng. Tư Mạc khẽ gật đầu trả lời Từ Dương với ngữ khí vô cùng chắc chắn.
" Dù có phải chống lại ý trời, ta cũng tuyệt đối không để ai làm hại cô ấy thêm lần nào nữa ".
Bàn tay ngọc lạnh lẽo nắm chặt tay tôi. Ánh mắt anh nhìn tôi chất chứa sự yêu thương khó có thể nói hết bằng lời. Chẳng biết ‘cô ấy’ mà anh nói là ai, nhưng trái tim tôi bỗng ấm áp đến lạ.
“Có cần phải tới nước này không? Chúng ta vốn có thể hợp sức để bảo vệ cô ấy kia mà”.
Đằng Nguyên bất lực thốt ra một câu nói không đầu không cuối, ánh mắt của hắn có chút muộn phiền.Bọn họ thật ra là có vấn đề gì? Tại sao lại tỏ ra nghiêm trọng như vậy chứ?
“Em đói”.
Tôi nắm tay Tư Mạc nhỏ giọng nói. Anh ôn nhu nhìn tôi, ánh mắt còn mang theo sự cưng chiều. Đôi môi đẹp đẽ kia khẽ nở ra một nụ cười làm lay động lòng người.
"Chúng ta ra ngoài xem có gì ăn không? "
Tôi gật đầu cùng anh bước ra ngoài. Đã ba ngày không ăn uống, bao tử của tôi đã phản kháng vô cùng mạnh mẽ rồi. Nhưng mà ngoại đâu rồi? Sao tôi không thấy bà.
Chúng tôi đi vào bếp thì đột nhiên từ đâu xuất hiện một con hắc miêu. Nó chính là con mèo mà trước khi ngất tôi đã nhìn thấy. Bây giờ biết nó là Miêu quỷ, tôi có chút cảnh giác với nó.
Tư Mạc nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía con mèo đen kia. Anh dùng một tay che mắt tôi lại, giơ một ngón tay bên kia lên. Lập tức, một luồn khí đen tỏa ra bao lấy con mèo đen kia.
Tôi chỉ nghe thấy nó kêu lên một tiếng thảm thiết rồi liền im lặng. Tư Mạc lúc này mới bỏ tay xuống, tôi mở mắt ra nhìn, con hắc miêu khi nãy đã biến đâu mất tăm.
“Ở trước mắt ta còn dám giở trò. Xem ra lá gan của của ngươi cũng không hề nhỏ”.
Đáp lại câu nói của anh là một khoảng đêm đen kịt ngoài cửa. Tư Mạc thật sự nổi giận, cặp mày kiếm kia nhíu lại thật chặt, ánh mắt càng trở nên sắc lạnh. Tôi rùng mình, cảm nhận được lượng khí tức tỏa ra trên người anh đang mạnh mẽ vô cùng. Tư Mạc nổi giận trông thật đáng sợ, không giống như anh thường ngày chút nào.
“Còn không mau cút ra đây. Hay ngươi muốn ta đích thân mời ngươi?”
Vế sau được anh nhấn mạnh từng chữ, ngữ điệu uy nghi, lãnh khốc, âm lãnh đến đáng sợ. Chẳng biết người kia cảm thấy thế nào, chứ riêng tôi thì đã sợ đến đổ mồ hôi lạnh rồi.
Một thân ảnh đang dần xuất hiện, người đó đang mặc đồ đen hòa lẫn trong bóng đêm thật khó phân định. Khi bóng dáng đó đến gần, tôi xém chút là ngã xuống. Cái người kia chính là …
“Anh thật sự vì cô ta mà phũ sạch tình cảm của em sao?”
Giọng nói trong veo, bay bổng. Thanh âm ủy khuất lại pha chút dịu dàng phát ra từ khuôn miệng xinh đẹp của Hinh Ninh . Cô ta kéo mũ chùm đầu xuống, gương mặt xinh đẹp thấp thoáng vài giọt huyết lệ. Tư Mạc cười lạnh một tiếng, giọng nói không nóng không lạnh nhìn cô ta.
“Hinh Ninh, lá gan của cô thật sự lớn quá rồi. Năm lần bảy lượt bày mưu tính kế hãm hại vợ ta. Cô xem ra là muốn tán linh đây mà”.
“Dù có phải tán linh, Hinh Ninh cũng phải gϊếŧ chết cô ta”.
“Hỗn láo”.
Tư Mạc giận dữ quát lên, bàn tay anh phóng ra một luồn âm khí cực mạnh hướng về phía Hinh Ninh. Cô ta không hề né tránh mà trực tiếp hứng chịu. Luồn âm khí mạnh cường kia đánh trúng vào ngực khiến Hinh Ninh phun ra một ngụm máu.
Hinh Ninh ôm lấy ngực mình, cười khổ, hướng ánh mắt đau lòng nhìn Tư Mạc. Từ Dương và Đằng Nguyên có lẽ đã nghe thấy nên liền vội vã chạy ra đứng cạnh tôi. Chuyện này …chuyện này thật là quá rối ren rồi.
Tôi chợt cảm thấy cơ thể không ổn, lục phũ ngũ tạng đau đớn vô cùng tựa hồ như đang có thứ gì đó gậm nhấm. Một mùi tanh tanh xộc lên đến khoang miệng rồi phun hết ra ngoài, cơ thể tôi ngã xuống. Từ Dương phản xạ rất tốt, ôm chặt lấy tôi trước khi cơ thể tôi kịp rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
"Không xong rồi, cô ấy bị hạ cổ ".
Từ Dương kinh hô một tiếng, Tư Mạc gầm lên, nhanh như chớp tiến đến trước mặt Hinh Ninh, một tay bóp chặt cổ cô ta. Ánh mắt anh chất đầy sự tức giân, Hinh Ninh cười nhạt một tiếng như thể là đã chuẩn bị tinh thần từ trước.
“Tư Mạc, em ở cạnh anh cũng hơn năm trăm năm rồi. Ngần ấy thời gian em đều vì anh mà không tiếc hi sinh bản thân mình. Nhưng cuối cùng, anh lại vì một con bé phàm nhân mà phũ sạch tâm ý của em. Anh thật quá tàn nhẫn rồi!”
“Nhảm nhí! Hân Hân là vợ ta, còn ngươi chỉ là một tì nữ giúp ta trông coi âm trạch vậy mà lại giám hạ cổ với vợ ta. Ta sẽ không giữ ngươi lại nữa”.
“Được thôi. Dù sao thì Lạc Gia Hân cũng không thể sống. Em coi như cũng nhổ được cái gai trong mắt rồi”.
Tôi thổ huyết mỗi lúc một nhiều hơn, còn phun ra cả những con côn trùng gớm ghiếc. Từ Dương và Đằng Nguyên lo lắng dùng nội lực giúp tôi nhưng vô ích. Hai mắt tôi mờ dần, tâm thức cũng không còn rõ ràng nữa. Từng ngụm máu phun ra tôi lại càng thêm một phần đau đớn.
Chẳng lẽ …tôi thật sự sẽ chết như vậy sao?