Xem ra ả ma nữ này chính là người hại Nguyên Lãng thành ra như vậy. Tôi nhìn chằm chằm hướng cô ta, lại thấy có chút gì đó quen thuộc. Phải rồi là ánh mắt. Ánh mắt đó giống tôi đến lạ.
Nguyên Lãng nhìn thấy cô ta đến, càng ra sức dãy dụa hơn. Từ Dương lấy ra một lá bùa dán lên trán hắn thì hắn mới ngồi im trở lại. Thiếm Ba quỳ xuống, liên tục dập đầu cầu xin Từ Dương giúp đỡ. Anh ta đỡ lấy thiếm Ba nói rằng anh chắc chắn sẽ lo chuyện này.
“Ây da, cô cũng đang ở đây sao, thật tốt”.
“Hân nhi, cẩn thận! Em có cơ thể thuần âm, cô ta sẽ nhắm vào em”.
Tôi ngơ ngác, cái gì mà cơ thể thuần âm chứ? Anh đang muốn nói gì vậy Từ Dương?
“Xem ra ngươi cũng biết không ít. Nha đầu, cơ thể của ngươi thật sự rất tốt”.
Cô ta cười, một tràng cười lạnh người. Cô ta thực sự đang muốn cơ thể thuần âm này của tôi sao? Nếu vậy chẳng phải là tôi sẽ chết chắc sao? Không. Tôi không muốn.
Tôi lùi về sau mấy bước, Từ Dương đứng chắn trước mặt tôi. Anh bảo đừng lo lắng anh sẽ không để ai tổn hại tôi. Tôi gật đầu, nép sau lưng anh.
Ả ma nữ kia lao tới, ngón tay dài nhọn hoắt của ả nhằm vào hướng tôi. Từ Dương đẩy tôi ra sau, anh cầm thanh kiếm gỗ đào, nhón mũi chân bay về phía ma nữ. Rất thần kì, thanh kiếm gỗ kia ban đầu chỉ là một thanh kiếm bình thường vậy mà khi đánh nhau với ả ta nó lại phát sáng. Mỗi lần thanh kiếm kia đánh trúng vào người ả, cô ta lại nhăn mặt đau đớn.
Xem ra Từ Dương này cũng không đơn giản, không phải loại giả mạo lừa bịp.
Ả ma nữ liên tục né tránh, cô ta không có bất kì cơ hội phản kháng nào.
Dường như thấy mình yếu thế, cô ta bay vυ"t lên cao, chấp tay niệm gì đó. Một cơn gió lớn kéo tới, từ đằng xa xuất hiện những đốm lập lòe xanh đỏ. Những đốm lửa quỷ dị đó đang tiến đến phía chúng tôi.
“Ả ta muốn gϊếŧ hết mọi người, tất cả mau vào nhà đóng cửa lại”.
Từ Dương hét lớn, mọi người nháo nhào như ong vớ tổ, xô đẩy, chen lấn nhau chạy ra khỏi kết giới. Nhưng … không kịp rồi. Lũ ma quỷ kia đã kéo tới, chúng dọa cho mọi người sợ chết khϊếp.
“Từ Dương, ngươi thật sự muốn nhìn thấy đám phàm phu tục tử kia bị thuộc hạ của ta gϊếŧ chết sao?”
Cô ta cười châm chọc, ngồi xuống trên một nhánh cây lớn, thích thú nhìn mọi người đang hoảng loạn. Từ Dương lúc này cả người bừng bừng sát khí, ánh mắt sắc bén tựa lưỡi kiếm nhìn về ả ma nữ.
“Ngươi muốn gì?”
Cô ta nở nụ cười hiểm độc nhìn tôi. Cô ta sẽ không hại bất cứ người nào trong thôn, cô ta sẽ trả lại hồn phách cho Nguyên Lãng, vĩnh viễn rời khỏi Lạc gia thôn với một điều kiện. Điều kiện đó chính là… dùng mạng của tôi đổi lại mạng cho tất cả mọi người.
Từ Dương nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát lên, lao thẳng về phía cô ta.
“Ngươi nếu dám động vào ta, ta sẽ gϊếŧ hết bọn chúng”.
Từ Dương khựng lại, nhìn về phía mọi người đang bị đám yêu ma khống chế. Bất lực, tôi nhìn thấy đôi mắt anh ngấn lệ. Sợ hãi, tôi cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng mọi người. Trong đó có cả bà ngoại tôi.
Tâm trí tôi rối tung lên, tôi phải làm sao, tôi phải làm sao đây?
“Phu quân, tên chết tiệt anh đâu rồi, mau tới đây đi, tôi cần anh”.
Tôi quỳ xuống, vừa khóc vừa gào tên hắn. Tên chết tiệt kia, lúc tôi cần sao anh lại không xuất hiện chứ?
Tôi khóc, khóc trong sự bất lực. Ở bên kia Từ Dương đang dốc sức đối phó với đám tiểu quỷ đang uy hϊếp mọi người.
“Hân nhi, chạy đi”.
Bà ngoại hét về phía tôi, tôi nhìn bà, ánh mắt chìm trong biển lệ. Bảo tôi chạy sao? Bảo tôi bỏ lại mọi người sao? Xin lỗi, tôi không làm được.
Ả ma nữ kia cười, tiếng cười đến từ địa ngục. Bay xuống bên cạnh tôi, cô ta hỏi tôi có thấy vui không? Tôi cắn chặt môi, hận không thể gϊếŧ chết ả ta.
Cô ta đứng lên, xoay người lại. Một thanh kiếm đỏ rực hướng về Từ Dương bay tới, đâm thẳng vào tim anh. Anh gục xuống, phun ra một ngụm máu. Tôi hét lên lao về phía anh.
Từ Dương là hy vọng duy nhất có thể cứu tất cả mọi người, nếu anh có chuyện chúng tôi chắc chắn chỉ có con đường chết.
“Hân nhi, anh xin lỗi. Không… không bảo vệ được em nữa rồi”.
Dứt lời, anh ngã xuống, đôi mắt dần khép lại.
“Từ Dương, anh không được chết, anh mau tỉnh lại cho tôi”.
Phía sau lưng, ả ma nữ kia cười lớn, giọng cười băng lãnh đến rợn người.
Từng người, từng người một bị ả ta cho đám tiểu quỷ gϊếŧ chết. Bà ngoại, thiếm Ba, Tú Lam, Nhị Cẩu thúc,… Tất cả từng người một bị ngón tay sắt nhọn của đám tiểu quỷ móc hết nội tạng, ngã xuống chết trước mặt tôi. Mùi máu tanh theo gió bay ra khắp nới. Máu đỏ nhuộm cả sân nhà. Lạc gia thôn chìm trong biển máu.
“Thế nào? Nhìn bọn họ chết ngay trước mắt mình, ngươi có thấy thoải mái không?”
Tôi bỏ Từ Dương ra, đứng lên nhìn ả bằng đôi mắt căm phẫn. Trong người tôi tỏa ra một nguồn sát khí dị thường.
“Tại sao ngươi lại làm như vậy? Lạc gia thôn này có thù oán gì với ngươi? Tại sao ngươi lại huyết tẩy cả thôn chúng ta chứ?”
Tôi hét lên. Ả hơi nhíu mày. Có lẽ ả đang ngạc nhiên với thái độ của tôi. Nhưng sự ngạc nhiên đó chỉ kéo dài trong cái chớp mắt. Cô ta liền cười, bảo tôi muốn chết cô ta sẽ cho tôi chết.
Nói xong cô ta lao tới, bàn tay với năm móng vuốt nhọn nhằm thẳng ngực tôi hướng tới. Tôi cười, nụ cười lạnh. Đứng yên tại chỗ không hề né tránh. Tôi cảm nhận được một nguồn sức mạnh đang bùng cháy trong cơ thể mình. Chỉ cần cô ta tới, tôi sẽ chết chung với cô ta.
Bàn tay đó cách tôi vài xen-ti-mét, tôi nhắm mắt lại, chờ đợi. 5 giây trôi qua, tôi vẫn không có cảm giác gì.
“Ngươi muốn chết sao”.
Một giọng quen thuộc cất lên, trước mắt tôi là tên chết tiệt đó. Hắn tới rồi. Nhưng bây giờ… quá muộn rồi. Tôi ngã gục quỳ gối xuống đất, nước mắt chảy ra như mưa. Hắn vun tay, ném ả ma nữ kia văng ra xa, lạnh nhạt nói ra một chữ " Cút".
Ả ta giận dữ nhìn tôi nhưng lại bị ánh mắt băng lãnh của hắn hù dọa, cuối cùng đành phải cùng đám tiểu quỷ kia bỏ đi.
Hắn ngồi xuống cạnh tôi, cánh tay rắn chắn ôm chặt tôi vào lòng ngực lạnh lẽo của mình. Tôi ôm hắn, nức nở.
“Tại sao bây giờ anh mới tới? Tại sao anh không gϊếŧ cô ta? Cô ta đã gϊếŧ Tú Lam, gϊếŧ bà ngoại, gϊếŧ hết mọi người trong thôn, sao anh lại để cô ta đi chứ? Tại sao? Tại sao vậy?”
Tôi dùng sức đấm vào ngực hắn. Ngực hắn cứng chẳng khác nào đá. Bàn tay tôi đánh vào ngược lại lại khiến tay tôi chảy máu.
Hắn ôn nhu hôn nhẹ vào trán tôi, bàn tay ngọc nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt tôi.
“Không sao rồi! Chúng ta về thôi!”