Tứ Xuyên, 11h đêm. Jellyfish Club.
“Ông chủ Giang, lâu quá không thấy ông đến thăm chúng tôi a”.
Triệu Tấn hồ hởi, bước ra mở cửa xe, chào đón vị khách mới xuất hiện. Hắn là Quản lý ở đây. Những vị khách quen đặc biệt của quán khi đến đây đều do hắn đích thân đón tiếp.
Người vừa bước vào quán là một người đàn ông trung niên tầm 53 tuổi. Ông ta mặc bộ vest đen sang trọng, đi chiếc Audi Quattro Coupe quyền quý. Phong thái cao ngạo bước xuống đi vào quán.
Ông ta chính là Giang Tuấn Kiệt , người nổi tiếng giàu có, gia sản của ông đứng nhất nhì ở Tứ Xuyên này. Với tất cả gia sản đó đủ để hàng trăm hàng ngàn người sống sung sướиɠ đến hết đời mà vẫn còn dư.
Triệu Tấn mời ông ta ngồi ở góc quán quen thuộc. Hắn nhanh nhảu giúp Giang “lão gia” châm thuốc, lại luôn miệng hỏi thăm sức khỏe, công việc của ông.
Giang Tuấn Kiệt là khách Vip của Jellyfish Club này. Mỗi lần đến đây ông ta đều ra tay rất hào phóng để bồi dưỡng cho những cô “đào” đã phục vụ mình.
Triệu Tấn gọi ra hai cô đào để phục vụ cho ông Giang.
“Hôm nay tôi không cần. Triệu Tấn cậu gọi Lạc Gia Hân đến đây, tôi muốn gặp cô ấy”.
Nói rồi ông ta lấy ra một sấp tiền mệnh giá 100 tệ, với sấp tiền đó ước chừng cũng hơn 3000 nhân dân tệ. Triệu Tấn nhận lấy sấp tiền, hớn hở luôn miệng cảm ơn rồi cùng hai cô đào bước vào trong.
Dưới ánh đèn lập lòe, tiếng nhạc sôi động trong Club,một người đàn ông tay ngồi phì phò điếu thuốc, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ. Cặp chân mày khẽ nhíu lại, dường như ông ta có việc gì đó rất khó nói.
Một lát sau …
Triệu Tấn từ quầy pha chế bước ra. Theo sau hắn là một cô gái trẻ với chiều cao ước chừng khoảng 1m70.
Cô gái có vóc dáng khá mảnh mai, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống ngang lưng. Làn da trắng hồng, gương mặt sinh đẹp tựa như vậy thiên thần nhưng ánh mắt lại mang một nét buồn khó tả.
Cô gái đặc khay rượu xuống, khẽ cuối đầu chào người đàn ông trước mặt.
“Ông chủ Giang, ông cho gọi tôi”.
“Gia Hân cô ngồi đi. Tôi…tôi có chuyện muốn thương lượng với cô”.
Tôi sững sờ mất vài giây, cơ thể máy móc ngồi xuống, đối diện với Giang Tuấn Kiệt. Ông ta muốn thương lượng với tôi sao? Tôi vừa ngạc nhiên vừa lo lắng nhìn người trước mặt.
“Gia Hân, cô năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tôi tròn mắt nhìn, gì đây? Đang yên đang lành hỏi tuổi tác tôi làm gì? Không phải là ông muốn lấy tôi làm vợ lẻ của ông nha… Tôi chần chừ vài giây mới trả lời ông ta “tôi 19 tuổi”.
“Cô sinh ngày mấy tháng mấy?”
"Ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch ".
“Ngày thất tịch sao? Thật là tốt quá”.
Lại gì nữa đây? Ông ta vui thế kia không phải là đã bị tôi đoán trúng rồi chứ? Tôi thầm nghĩ " Ông không phải thật sự muốn lấy tôi làm vợ lẻ đó chứ? Ôi trời ơi, ông đáng tuổi để làm cha tôi đó".
“Tôi … muốn cầu hôn cô”.
"Cái gì… "
Tôi bất ngờ hét lên. Mọi ánh mắt đổ dồn lên người tôi. Tôi ngượng ngùng cúi mặt, né tránh ánh mắt của họ. Giang Tuấn Kiệt nhìn tôi, bất ngờ cười lớn.Giọng nói âm trầm.
"Cô đừng hiểu lầm. Tôi là muốn cầu hôn cô cho con trai tôi, Tuấn Minh ".
Tôi thở phù nhẹ nhõm " mình nghĩ nhiều rồi". Thì ra là cầu hôn cho con trai, làm hết hồn. Nhưng mà …
“Ông Giang, ông không nhầm chứ? Ông thật sự muốn tôi lấy con trai ông?”
Giang Tuấn Kiệt gật đầu, tôi nhìn ông ta khó hiểu. " Tại sao là tôi chứ? Giang gia danh tiếng lớn như vậy sao lại có chuyện để con trai mình lấy một cô gái làm công việc thấp hèn này?".
“Gia Hân, tôi biết cô đang nghĩ gì. Nhưng … tôi là thật lòng muốn cưới cô cho con trai Tuấn Minh của tôi”.
" Tại sao? "
Ông ta nhíu mày nhìn tôi, có điều gì khó nói sao?
" Thật ra, Tuấn Minh nó bị bệnh nặng. Thầy pháp nói phải cưới một cô gái sinh vào ngày Thất tịch để xông hỷ cho nó mới có thể giúp nó hết bệnh".
“Nhưng sao lại là tôi? Ông có thể tìm người xuất thân tốt hơn tôi mà”.
“Gia Hân, muốn tìm người sinh vào đúng ngày thất tịch thật không phải dễ. Tôi thật hy vọng cô sẽ giúp tôi, chấp nhận lấy Tuấn Minh để nó có thể khỏe lại”.
Tôi gật đầu. Cũng đúng. Lời ông ta nói thật có lí. Giang gia là danh môn hào tộc, được gả vào đó là ước mơ của bao cô gái trẻ. Không ngờ tôi lại may mắn được Giang " lão gia " ngỏ lời trước.
“Hân Hân, em còn suy nghĩ gì nữa? Gã vào Giang gia rồi không phải là em sẽ được sống sung sướиɠ hay sao?.Người khác muốn còn không được nữa là”.
Triệu Tấn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng. Tôi nhìn Giang Tuấn Kiệt , thái độ ông ta rất chân thành, xem ra thật là có mấy phần muốn cầu xin tôi.
Tôi là trẻ mồ côi từ nhỏ, được mẹ nuôi mang về nuôi dưỡng. Năm tròn 16 tuổi, mẹ tôi qua đời, tôi một mình côi cút. Làm bưng bê trong Club này cũng chẳng sung sướиɠ gì. Thi thoảng lại gặp bọn sàm sỡ, không thì cũng bị chửi mắng thậm tệ …
Đây là cơ hội ông trời cho tôi trở mình. Chỉ cần tôi gật đầu không phải là tôi liền có thể một bước lên mây sao. Chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.
Tôi gật đầu. Giang Tuấn Kiệt vui mừng khôn siết, nắm lấy tay tôi luôn miệng cảm ơn. Ông ta còn nói ngày mai sẽ đến đón tôi về Giang gia để chuẩn bị cho đám cưới.
Tôi gật đầu, cùng Triệu Tấn tiễn ông ta ra về. Dĩ nhiên ông ta không quên bồi dưỡng cho tôi và Triệu Tấn một khoảng tiền lớn.
Sau khi biết chuyện, ai cũng ganh tị nói tôi tốt số, cũng luôn miệng chúc mừng tôi. Tôi cũng hào hứng, mừng thầm trong lòng.
" Lạc Gia Hân, qua đêm nay thôi, cuộc đời mày sẽ bước sang một trang mới. Mày sẽ trở thành Thiếu phu nhân nhà họ Giang, đời này sống trong giàu sang, hưởng vinh hoa phú quý".