Dường như hắn trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát rồi đưa bàn tay lạnh lẽo áp vào mắt tôi, sau đó đột nhiên tôi cảm thấy đau đớn, còn cảm nhận được có gì đọc dịch chuyển từ hốc mắt theo gương mặt chảy tới cằm, hơi dính dính, là máu tới. Chẳng lẽ vừa rồi tôi đã khiến hắn tức giận nên hắn muốn cướp đi hai mắt của tôi? Quả nhiên là ác quỷ!
Tôi cắn chặt khớp hàng, đầu mũi cay cay, vì giữ mạng mà không thể không gả cho một con quỷ, hơn nữa trong đêm tân hôn còn vứt bỏ đôi mắt của mình. Tôi cô gắng kìm lại không muốn khóc nhưng nước mắt lại không nhịn được mà rơi từng giọt từng giọt xuống.
TruyenHDHắn lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự mất kiên nhẫn cùng tức giận: “Giúp cô loại bỏ quỷ khí trong mắt, sau này mắt cô không khác gì người thường, cô còn khóc cái gì?”
A? Xem ra thôi hiểu lầm hắn rồi…
Lau vết máu trên mặt qua loa, tôi cố gắng mỉm cười.
Hắn nằm xuống bên cạnh tôi, đôi tay giống như gọng kìm vậy, bóp chặt bả vai tôi, xoay người tôi lại… Thân thể tôi cứng đờ xoay theo động tác của hắn, toàn thân chết lặng.
Tôi đã là thiếu nữ 18 tuổi, vợ chồng là có ý gì, tôi không phải không biết, nhưng chồng tôi lại là một quỷ có gương mặt hung tợn…
Tôi cố gắng cắn răng, cố gắng khắc chế tiếng kêu sợ hãi theo bản năng muốn phát ra. Mặt hắn thật sự gần, trong đôi mắt mặt nạ quỷ kia lộ ra hai mắt sâu thẳm của hắn. Tôi chỉ nhìn thoáng qua hai tròng mắt của hắn đã sợ tới mới không dám nhìn thêm. Hai tròng đen như mực, sâu thẳm, thâm thúy, trong đó thậm chí dường như còn có chút tia sáng lập lòe như ma trơi.
Tôi không hiểu, tôi không làm gì ác, cũng không hại ai cả, vì sao đang là thiếu nữ xanh miết lại phải gả cho ác quỷ này, trở thành vật hi sinh trong minh hôn? Vì sao số mệnh lại bất công với tôi như thế?
Nghĩ những điều này, sống mũi tôi đã cay cay.
Đôi mắt hắn vẫn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lúc sáng lúc tôi, giọng nói khó chịu kèm theo sự tức giận: “Xem ra cô không vui.”
Tôi hoảng hốt, không có hắn thì tính mạng tôi khó có thể bảo toàn! Tôi cố gắng gạt đi sợ hãi, nhìn vào đôi mắt của hắn, vươn tay hèn mọn cầu khẩn. Vì để sống sót, tôi chỉ có thể cầu xin một con ác quỷ, cầu xin hắn chiếm lấy tôi, cầu hắn cùng tôi kết thành minh hôn.
Hắn xoa mạnh mặt tôi đầy thô bạo, vẫn mang mặt nạ quỷ đáng sợ kia, ngón tay lạnh băng đang bóp chặt mặt khiến tôi đau điếng. Tôi cau mày, trong cổ họng phát ra tiếng thống khổ. Ác quỷ này… rốt cuộc muốn làm gì?!
“Nhưng là một cô gái rất quật cường, là kiểu người không chịu thua…”
Giọng hắn lạnh băng vang lên nặng nề, khẽ cười, tay buông khỏi mặt tôi, ngay sau đó hai cánh tay lạnh băng vòng ôm lấy eo tôi, cách lớp quần áo nhưng tôi vẫn cảm nhận được phía dưới hắn đầy mạnh mẽ.
Ngay lập tức một cơn lạnh thấu tim thấu xương ập đến, tôi không thể trốn tránh được, nước mắt không nhịn được trào ra, cảm giác sợ hãi kèm xấu hổ khống chế tôi, khiến tôi không thể thở được.
Dưới cái nhìn lạnh băng của hắn tôi chỉ cảm thấy yếu đuối như gặp ác mộng.
Lăng trì là cảm giác gì?
Một đao lại một đao, mang theo cơn thịnh nộ cùng sự tàn nhẫn tàn sát bừa bãi vô tình?
Từng chút từng chút nghiền nát làn da non nớt cùng máu thịt của tôi, tôi chỉ có thể co người lại, run rẩy thống khổ.
Trong mơ hồ, tay tôi bị một đôi tay lạnh băng đặt vào một vật gì đó nặng trĩu, nhưng tôi thật sự quá mệt mỏi và đau, đầu óc đã không còn tỉnh táo, cứ vậy ngủ thϊếp đi.
Hôm sau, khi tôi tỉnh lại là lúc ánh mặt trời đã sáng chói chiếu vào, có tiếng chim kêu đã lảnh lót. Tôi khẽ cử động tay chân vẫn còn đau nhức, nhấc tay phải lên, ngón áp út đã đeo một chiếc nhẫn hình đầu lâu, trong hốc mắt đầu lâu có phát ra ánh sáng nhưng rất nhạt, nhìn không kỹ sẽ không thấy được. Xem ra đây là vật tượng trưng cho minh hôn của tôi và hắn.
Tôi cười khổ, vậy là vẫn còn tồn tại để thấy được ngày đầu tiên sau tuổi 18, đây là nếu hiện trạng tôi bây giờ vẫn tính là còn “tồn tại”.
Kéo làn váy lên, vết xanh tím đan xen trên người cùng với vững vết tích để lại cho thấy tối qua đã xảy ra chuyện gì. Hai chân run rẩy, tôi cố gắng đi tới phòng tắm rửa mặt, trong gương là gương mặt tái nhợt cùng đôi mắt đã đỏ từng tơ máu. Quả thực rất ra dáng là vợ quỷ.
Có điều hắn cũng không lừa gạt tôi, tròng mắt không còn có màu đỏ như máu mà đã là màu đen như người bình thường. Tôi cúi đầu, lau rửa sạch sẽ dấu vết trên cơ thể rồi đi ra.