Một nhóm học sinh đi du lịch đây là một câu chuyện xưa.
Một nhóm học sinh đi du lịch bị nhốt trong phòng không thể ra được rõ ràng đó là một tai nạn.
Từ Ninh nhìn chằm chằm vào hai cây xà nhà khổng lồ cảm thấy vô cùng áp lực, ở trên xà nhà có khắc những con số không hề trật tự “15, 3, 25, 6, 7, 4, 14……” Cũng không biết đây là chuyện như nào. Trong vô thức từ trong tầm tay cầm lấy một cặp kính 3D đeo vào mặt mình, Từ Ninh lập tức ngớ ngẩn.
Hóa ra có hơn một chục cái xác chết đang bị treo trên xà nhà, mà mỗi một cổ thi thể tương ứng với một con số. Từ Ninh sợ đến mức ném bỏ cặp kính 3D rồi chạy đi, không biết vì lý do gì anh lại chạy vào nhà vệ sinh. Tấm gương được treo trên bồn rửa mặt đang bắt đầu nứt vỡ, vòi nước chảy ra hỗn hợp máu loãng cùng với tóc và răng thịt nát bấy.
Từ Ninh cảm thấy bản thân không thở nổi nữa, nhìn gương mặt méo mó của bản thân trong gương, ánh đèn phía sau dần dần tắt đi một đám sương đen tràn ngập trong không khí, một đôi bàn tay vụn nát duỗi ra từ trong màn sương tối tăm, rất nhanh đôi bàn tay đó đã xông đến trước mặt Từ Ninh.
Nữ quỷ!
Từ Ninh hét to một tiếng thầm nghĩ đây nhất định là mơ trong mơ, nữ quỷ có khuôn mặt xấu xí hai bên lỗ mắt chảy ra hai hàng máu, Từ Ninh la lên rồi nhào tới đem nữ quỷ ôm chặt vào trong ngực, nữ quỷ cũng mở to miệng hướng về phía Từ Ninh cắn, Từ Ninh ra tay tàn nhẫn hai tay phân biệt hàm trên cùng hàm dưới cố sức xé toạc miệng cô.
Thanh âm xương gãy vang vọng, rung động lạch cạch.
Tiếng cười khà khà của nữ quỷ rơi vào bên tai, lòng bàn tay cảm nhận được sự ẩm ướt cùng với sức lực đang chống trả, mắt kính trên mặt cũng đã bị chất dịch dầy nhụa thuộc về nữ quỷ làm cho dơ bẩn, dùng sức, lại dùng sức, lại dùng chút sức nữa!
Ha……. miệng của nữ quỷ đã bị xé toạc.
Từ Ninh nằm ở trên giường chật vật ngồi thẳng dậy. Lau đi mồ hôi lạnh ở trên đầu than một tiếng: “Thật sự là mơ.”
Duỗi tay hướng đến tủ đầu giường tìm kiếm mắt kính song lại phát hiện không có, sau đó anh đã tìm thấy mắt kính ở trên sống mũi của chính mình. Có một vài học sinh đang dựa vào nhau bên mép giường giương đôi mắt đỏ hồng nhìn anh, tiếp đó một nữ sinh chạy đến, giọng điệu vô cùng lo lắng: “Thầy ơi, hiện tại là giờ phút nào rồi thầy còn ngủ nữa.”
“Thầy……” Từ Ninh từ trong cơn mơ tỉnh dậy nhớ đến tình cảnh bây giờ của mình, anh đã mang theo học sinh trong lớp đến trại hè, sau đó cả đám bị nhốt trong một ngôi nhà bên trong khu rừng được hai ngày.
“Hãy cho em chết trước đi! Em đã từng xem qua những bộ phim kinh dị, càng về sau sẽ càng chết thảm, em không muốn sống nữa…..”Ngô Tuyết Lị khóc đến mức khiến mọi người xung quanh hoảng hốt, nữ sinh Tiếu Linh đang dựa vào mép giường tức giận mắng: “Má nó đừng đánh rắm nữa!”
“Vậy cậu nói coi tình huống bây giờ của chúng ta là sao? Chắc chắn là gặp quỷ!” Ngô Tuyết Lị mang theo âm thanh nhỏ nhẹ nức nở: “Cửa sổ đóng chặt; điện thoại thì không gọi được, thức ăn nước uống chúng ta mang theo cũng sắp hết rồi, khi không còn gì nữa chúng ta phải làm sao để tiếp tục sống?”
“Khóc thì má nó dùng được chắc!” Tiếu Linh liếc mắt nhìn Ngô Tuyết Lị một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Từ Ninh vừa mới tỉnh ngủ, ngữ điệu cũng mềm xuống: “Thầy bảo chúng ta làm sao thì chúng ta làm vậy.”
Ngoại trừ anh, thì trong phòng có 23 người cả nam lẫn nữ toàn bộ đều là học sinh của anh, Từ Ninh mở miệng: “Trước tiên ổn định cảm xúc đã đừng có cãi nhau, chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách.”
“Đèn sắp hư rồi.” Một nam sinh mang mắt kính lạnh lùng nói, xung quanh trở nên lúc sáng lúc tối Từ Ninh nhìn về phía nam sinh đáp: “Vị Viễn, em đem cái đèn này đi sửa đi, còn các em trước hãy ở lại phòng này đừng di chuyển lung tung, thầy sẽ mang theo Tử Kỳ đi ra ngoài nhìn xem.”
May mà ban của anh không phải nữ sinh chiếm đa số, hơn một nửa nam sinh cũng có thể mang đến cảm giác an toàn. Từ Ninh đối với An Tử Kỳ vẫn luôn im lặng gật đầu, sau đó cùng An Tử Kỳ đi ra ngoài vừa tới đại sảnh liền nghe thấy Từ Ninh nói: “Tìm xem có món đồ nào tương tự với kính bơi hay không.”
“Cái gì?” An Tử Kỳ chỉ vào xà nhà ở trên đầu: “Trước tiên không phải nên tìm xem quy luật của những con số sao? Em nhìn lâu như vậy vẫn chưa tìm thấy bất cứ điều gì.”
“Tìm được mắt kính thì sẽ tìm được quy luật.” Từ Ninh nói chắc nịch, giấc mơ vừa rồi khiến cho lòng anh hãy còn sợ hãi. Nhìn những con số trên xà nhà cảm thấy thật quá ghê người, hai cây xà nhà mười tám con số toàn bộ đều được khắc trên thân gỗ.
Từ Ninh nhờ một vài nam sinh to gan cùng nhau đi tìm, chính mình cũng bắt đầu ở trong ngăn tủ soi soi lục lục. Vốn dĩ anh không định để cho các học sinh chạm vào những món đồ ở xung quanh, dù sao chuyện này quỷ dị như vậy nói không chừng đã đυ.ng vào thứ không nên đυ.ng. Nhưng hiện tại thì khác, Từ Ninh nói với chính mình nhất định phải mang theo bọn học sinh ra ngoài, bởi đây là trách nhiệm của một thầy giáo.
“Thầy ơi, tìm được rồi.” An Tử Kỳ giơ cặp kính 3D về phía Từ Ninh kêu lên, Từ Ninh nhanh chóng đi đến bên hắn, những học sinh còn lại cũng từ trong ngăn tủ tìm thấy được mắt kính sôi nổi hướng qua Từ Ninh hét to.
Từ Ninh nuốt một ngụm nước miếng: “Các em đến đây hết đi, rời khỏi xà nhà xa một chút.” Bảo các em học sinh đứng ở sau lưng mình, Từ Ninh nhìn về phía xà nhà rồi tháo mắt kính của mình xuống, sau đó mang mắt kính trong tay An Tử Kỳ lên.
Bên dưới xà nhà không chút thay đổi.
“Cho thầy cái khác.” Từ Ninh nói rồi tiếp tục nhận lấy một cái mắt kính khác lo lắng nhìn về phía xà nhà, như cũ không chút thay đổi.
Thử một cái rồi đến một cái Từ Ninh có chút thất vọng, cuối cùng cầm lấy một cặp kính mạ vàng không khác với mình là mấy, nhìn hình dạng có lẽ là kính cận tầm thường mà thôi, Từ Ninh tùy ý mang lên.
Thình lình trên xà nhà xuất hiện hai hàng xác chết.
Bên dưới mỗi cái xác chết là một sợi dây thừng thít chặt cổ. Lần đầu tiên Từ Nình trông thấy nhiều thi thể như thế đôi tay bất giác có chút run rẩy.
Hít sâu một hơi Từ Ninh quay đầu nhìn đám học sinh đang đứng ở bên cạnh không có gì khác thường, anh mở miệng nói: “Ai gan lớn thì có thể xem.”
“Để em xem trước.” An Tử Kỳ đã làm tốt chuẩn bị tiếp nhận mắt kính trong tay Từ Ninh đeo lên, nhìn thấy một đống chân đang bị treo lơ lửng rồi lại nhìn lên… Bên dưới những con số là những khuôn mặt xanh xanh tím tím nghiêng đầu, hắn hét lên một tiếng nhanh chóng tháo mắt kính xuống ném vào người bên cạnh, toàn thân không nhịn được run rẩy.
Tiếng hét chói tai truyền hết đợt này đến đợt khác, Từ Ninh nhìn mấy đứa nam sinh nhẹ giọng nói: “Đừng để lộ ra ngoài, sợ thì vào phòng trốn đi cũng đừng nói cho ai biết mình đã thấy những gì.”
Không có nam sinh nào chịu rời đi, Đường Vị Viễn ở trong phòng nghe thấy âm thanh thì đi ra: “Thầy ơi đèn sửa xong rồi, chỗ các thầy bị sao thế?”
“Qua đây nhìn đi.” Từ Ninh nói, Đường Vị Viễn đi đến gần nhìn xà nhà theo góc độ của Từ Ninh cũng không thấy gì bất thường.
Không biết là ai run run rẩy rẩy đưa mắt kính qua, Từ Ninh bảo Đường Vị Viễn đeo mắt kính lên, Đường Vị Viễn nghe lời đeo lên nhìn xem sau đó ồ một tiếng: “Thì ra là ý này.”
“Hai người các em đi vào phòng trấn an những bạn còn lại đi, nhớ đừng lỡ lời.” Từ Ninh dặn dò hai nam sinh mặt đã xám như tro tàn rời đi, tiếp theo nhìn về phía Đường Vị Viễn: “Lời em nói có ý gì?”
“Em cũng chưa biết nhưng em nghĩ hiện tại muốn đi ra ngoài, thì nhất định phải đặt bọn họ vào đúng vị trí.” Đường Vị Viễn âm u nói, quan điểm của hắn cùng anh không mưu mà hợp. Từ Ninh lại lần nữa tiếp nhận mắt kính và đi đến gần một cỗ thi thể, đây là một thi thể nữ tóc dài, trên mặt còn có một vết thương dữ tợn.
“Chẳng lẽ trên người bọn họ có những con số, rồi dựa vào những con số đó mà treo vào những con số tương ứng trên xà?” Từ Ninh một bên hỏi một bên quan sát nữ thi cẩn thận, cứ tiếp tục nhìn như vậy cũng không phải là cách, cũng may An Tử Kỳ tri kỷ kéo một cái ghế đến bên cạnh Từ Ninh: “Nhìn như vậy thì tiện hơn.”
“Tổng cảm thấy phải cởi sạch quần áo.” Đường Vị Viễn bình tĩnh nói, Từ Ninh nghe vậy sắc mặt có chút đỏ bừng quay đầu nhìn về phía Đường Vị Viễn: “Không tốt lắm.”
“Thầy không muốn làm thì để em làm.” Đường Vị Viễn đạp ghế đứng lên duỗi tay hướng Từ Ninh muốn mắt kính, Từ Ninh căn bản không muốn đẩy học sinh của mình vào chốn nguy hiểm, thế nhưng đến giờ phút này anh chỉ có thể thuận thế tháo mắt kính xuống đưa cho hắn. Đường Vị Viễn đeo mắt kính lên sau khi nhìn thấy nữ thi đang bị treo cổ, bận một cái áo sơ mi hở cổ đoán chừng khoảng 30 tuổi, Đường Vị Viễn cắn răng bắt đầu cởi cúc áo của cô ấy.
Những người còn lại không đeo mắt kính chỉ có thể nhìn thấy Đường Vị Viễn ở trên không trung lắc qua lắc lại, nhưng bởi vì biết rõ nơi đó có cái gì cho nên cũng không quá kỳ quái. Từ Ninh căng thẳng nhìn Đường Vị Viễn, đồng thời cũng nhắc nhở hắn cẩn thận một chút, Đường Vị Viễn ở trên ghế cởi hết toàn bộ quần áo của nữ thi xuống chỉ chừa lại một bộ nội y, quan sát xem trên người cô cuối cùng có dấu hiệu nào không.
Ngực một nhát, bụng một nhát ở trên cẳng chân cũng có một vết xước nhỏ tổng cộng có ba vết thương.
Đường Vị Viễn bước xuống ghế tiếp tục dịch ghế sang một cỗ thi thể khác, có một giọng nói trầm thấp vang lên ở ngay trong căn phòng yên tĩnh này dường như vô cùng xa cách.
“Liệu chúng ta có thể vì đắc tội với những người này mà vĩnh viễn không thể thoát ra được không?”
Đường Vị Viễn vô cùng chuyên chú cởϊ qυầи áo của nam thi trước mặt, thật sự nam thi này so với nữ thi kia còn khủng bố hơn nhiều, trên mặt không có lấy một miếng thịt nào gọi là hoàn hảo cả, tựa như bị vật gì đó đập nát vậy, óc cũng chảy xuống. Chân Đường Vị Viễn mềm nhũn suýt nữa ngã xuống ghế, Từ Ninh nhanh chóng kéo hắn xuống.
“Tôi là giáo viên để tôi xem!” Từ Ninh chân thật đáng tin tháo kính Đường Vị Viễn xuống mang lên đầu mình rồi đứng trên ghế, khi nhìn thấy khối nam thi treo lơ lửng này tròng mắt còn bị lòi ra ngoài, anh nhịn không được nôn khan vài cái, sau đó cố nén cảm giác khó chịu trong lòng một bên cởϊ áσ một bên hỏi Đường Vị Viễn lúc nãy có phát hiện gì.
“Thi thể của người phụ nữ vừa rồi có ba vết thương thế nhưng con số trên đỉnh đầu cô ấy là 4, em đang nghĩ số vết thương thật sự khớp với những con số trên xà nhà không?” Đường Vị Viễn nói
Từ Ninh cởi xong quần áo của nam thi rồi nhìn sơ qua cơ thể hắn, phát hiện ngoại trừ khuôn mặt nát bét thì không còn vết thương nào khác, Từ Ninh bước xuống ghế rồi di chuyển cái ghế sang thi thể tiếp theo.
“Thầy, em vừa tìm ra hai cặp kính nữa!” An Tử Kỳ kích động nói, sau đó đem một cái cho anh em tốt Đường Vị Viễn, còn dư một cái cũng không dám mang lên mà đưa cho nam sinh An Khôn sau lưng mình.
“Cẩn thận một chút.” Từ Ninh cũng không ngăn cản Đường Vị Viễn và An Khôn đang tìm một cái ghế, anh biết nam sinh ở tuổi này đang trong thời kỳ chuyển hóa thành một người đàn ông trưởng thành, bắt đầu có trách nhiệm và khát vọng. Ba người cùng làm cũng sẽ nhanh hơn một chút, cuối cùng như Đường Vị Viễn nói ánh đèn trong phòng không thể kéo dài được lâu. Nếu như tất cả nơi này đều trở nên tối tăm, vậy thì toàn bộ các học sinh bị nhốt ở trong đây không biết khi nào mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Sau khi cởi hết quần áo của tất cả các thi thể, ba người nhanh chóng phát hiện số vết thương trên người các thi thể đều không giống nhau. Song một vấn đề mới lại xuất hiện…….
Nơi này có mười tám con số nhưng lại chỉ có mười bảy cái xác…….
Kể cả khi phối hợp chính xác thì cuối cùng phải làm gì với con số còn lại?