Chương 12.1: Thời khắc này, cậu nhất định giống hệt ánh sáng

Sau khi thu quán xong về nhà, Tạ Kỳ đem hết tất cả tiền kiếm được chuyển cho Lý Tư Văn, Lý Tư Văn còn cười ngượng ngùng, thoái thác: “Vốn dĩ là tích cóp cho cậu, cậu mau cầm đi.”

Tạ Kỳ nói: “Một tháng 20 vạn.”

Lý Tư Văn: “……”

Tạ Kỳ nói: “Cho nên cậu cầm đi, tớ có tiền, không cần lo lắng đâu.”

Lý Tư Văn nói: “Thôi được rồi, nếu cậu đã nói như vậy……”

Lý Tư Văn tắt chuyển khoản, lại có có chút biệt nữu* mà nói: “Bạn thân đột nhiên thành con dâu hào môn, tớ còn hơi không thích ứng…… Bất quá phú bà kia nghiêm túc thật sao? Tìm cậu làm con dâu? Cho dù con trai bà là người thực vật, như vậy cũng quá khoa trương đi? Rốt cuộc thì cậu mới 18 tuổi thôi đấy!”

(*Biệt nữu: tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo. Thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.)

Phạm Thanh Việt nhấc tay nêu ý kiến: “Này đừng nói là cái gì mà, con dâu nuôi từ bé á?”

Tạ Kỳ ngừng lại, quỷ dị mà trầm mặc, bởi vì…… đích xác có chút giống như cậu ta nói, cậu trong trường hợp này thật sự tương tự con dâu nuôi từ bé.

Bất tri bất giác thế mà lại có chút cảm giác phong kiến.

Cho dù vậy, cũng không nhất định có thể kết hôn, rốt cuộc Tần Dịch Chi là người thực vật, hơn nữa cậu mới 18 tuổi, vô luận ở quốc gia nào đều không đủ tuổi kết hôn trên luật pháp, không được phép kết hôn.

Tạ Kỳ nghĩ tới Diêu Văn Châu, bà ấy nhìn có chút ngốc bạch ngọt, không quá phù hợp tuổi cùng phong thái lịch duyệt*, nhưng …… bà có thể yên lặng ở sau lưng điều tra cậu, thậm chí tùy thời tùy chỗ “bảo hộ” cậu, thật đủ ngốc bạch ngọt, thật sự không nghĩ tới vấn đề là bọn họ không thể kết hôn hay sao?

(*Lịch duyệt: từng trải nhiều, trông thấy và biết nhiều.)

Tạ Kỳ trong lòng lạc vào mơ hồ, cậu cảm thấy chính mình cũng không thực sự hiểu biết Diêu Văn Châu.

Bất quá những việc này cậu cũng lười nghĩ nhiều, dù sao tiền cậu cũng nhận được tới tay, như vậy là đủ rồi.

Sau khi cùng Lý Tư Văn và Phạm Thanh Việt tạm biệt nhau, Phạm Thanh Việt lại chắp tay, vẻ mặt cung kính nói: “Ba ba à, trên đường nhớ cẩn thận! Cần con hộ tống người hồi phủ không? Hài nhi có rất nhiều sức lực cùng gan dạ, nhất định có thể hộ giá ba ba chu toàn!”

Tạ Kỳ: “……”

Cậu xoa xoa eo, “Không cần, cậu mau về đi.”

Phạm Thanh Việt đứng nghiêm, làm cái thủ thế, “Yes sir~!”

Tạ Kỳ: “……”

Chỉ muốn nói có thể làm bạn thân là có nguyên nhân sâu xa. = =

Học đến cấp ba, ai cũng như nhau, là một tuần đi học sáu ngày, thậm chí có hôm còn sáu ngày rưỡi, một tuần nhiều nhất được một ngày nghỉ, cho nên sáu ngày học cùng sáu ngày rưỡi học luân phiên nhau.

Tuần này chỉ cần phải học sáu ngày, chủ nhật được nghỉ.

A, từ từ, Diêu Văn Châu cả cái này cũng biết, Tạ Kỳ nhớ tới bà không hề cố kỵ mà nói mai gặp lại, khẳng định ngay cả giờ học của cậu đều đã biết.

Tạ Kỳ: “……”

Không phải chứ, cậu suy nghĩ gì vậy trời, nói thật, có thể gả vào hào môn, có thể là cái nhân vật đơn giản sao?

Không được lại xem thường bà ấy! Tạ Kỳ ở trong lòng nhắc nhở chính mình.

Hôm sau, Tạ Kỳ học xong một tiết, lấy ra thuốc nhỏ mắt, vặn nắp nhỏ một giọt thuốc, bởi vì nước thuốc quý giá, cậu mỗi lần đều nhỏ một chút để làm dịu đôi mắt, lần trước bởi vì Diêu Văn Châu kêu to một tiếng, làm cậu run tay nhỏ hơn phân nửa bình, tim đau, may mắn sau đó có tiền nên có thể mua tiếp.

Bất quá cho dù Diêu Văn Châu một tháng trả cho hắn 20 vạn, cậu cũng không dám lãng phí, vẫn cực kỳ tiết kiệm như cũ.

Tạ Kỳ đem một đôi mắt nhỏ xong, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vậy cũng không trách học tập liên lụy mắt cậu được, đôi mắt này luôn đau nhức khó nhịn, cũng xác thật ảnh hưởng tới thành tích —— cậu làm bài so với người khác chậm hơn rất nhiều.

Tạ Kỳ nhỏ xong nước thuốc nhỏ mắt, đang định bò lên bàn nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên đình trệ, ngẩng đầu hướng phía sau nhìn lại, thấy mấy cái nam sinh ở phía sau nhỏ giọng nói chuyện, còn cười nhìn cậu bên này, thấy cậu quay đầu, tươi cười liền ngừng lại, không hẹn mà cùng tránh đi ánh mắt Tạ Kỳ.

Tạ Kỳ trực giác có chút không đúng, cậu đứng lên, đi về phía sau, tới trước mặt mấy cái nam sinh kia, nói: “Vừa rồi nghe được các cậu gọi tên tôi, là có chuyện gì sao?”

Một cái nam sinh cầm đầu qua loa lấy lệ nói: “Không có gì việc gì, cậu nghe lầm rồi.”

Tên Tạ Kỳ là quả thực dễ nhầm lẫn, nhưng chỉ độc thời điểm nam sinh kia gọi tên cậu, chung quanh an tĩnh trong chốc lát, cũng đủ để có thể nghe rõ tên cậu.

Tạ Kỳ nghe được càng thêm rõ ràng, cậu ta thật sự nói đến mình.

Nhưng cậu ta chối bỏ, cậu cũng không có biện pháp, rốt cuộc không thể vì người khác nói cái gì cũng phải quản đi?

Cho dù cậu ta nói bậy, kia cũng không ở trước mặt cậu nói, bằng không cũng quản quá rộng rồi.