-Phương Nhi em tỉnh rồi!- Tử Khanh nói.Cô mỉm cười, gật đầu.
-Anh định đi đâu?-Cô hỏi,mắt nhìn anh không rời.
-Chỉ là có một số việc cần giải quyết thôi!-Anh nói.Tử Khanh biết nếu nói mình muốn làm gì thì nhất định cô sẽ phản đối.Nhưng anh lại không thể nào giấu được Phương Nhi.Ai bảo cô là vợ anh,vợ tất nhiên phải hiểu chồng rồi.Phương Nhi hiểu Tử Khanh còn hơn cả bản thân anh hiểu về mình nữa.
-Đừng gạt em! Em không phải là con nít lên ba.Anh định dạy cho Thảo Ngọc một bài học đúng không?-Anh không trả lời, Phương Nhi cũng thừa biết là anh muốn giấu cô.
-Đừng đi được không?-Cô lại hỏi,cô không muốn anh làm như vậy.
-Ai bảo cô ta dám động đến em!-Anh trả lời,lí do này nghe thật sự rất chính đáng.
-Tha cho cô ta một lần được không?Đừng đi, ở lại đây với em được không?Chồng!-Cô nói hết sức nhỏ nhẹ.Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự bất ngờ, Tử Khanh tưởng như bản thân đã nghe lầm. Cô vừa gọi một tiếng “Chồng!”sao?.
Tử Khanh lại nhìn cô. Nỗi lo lắng vừa nãy bỗng hoá thành niềm vui sướиɠ,hạnh phúc. Cuối cùng cô cũng nhớ lại rồi! Anh dang tay ôm lấy cô vào lòng.Trao cho cô hôn ấm áp.Phương Nhi dù biết anh hiện tại nhất hạnh phúc vì sự hồi phục của cô.Nhưng cô vẫn ý thức được đây là bệnh viện mà nhẹ nhàng đẩy anh ra.
-Em đã nhớ lại sao?-Anh ôm cô vào lòng hỏi
-Xin lỗi!-Cô ôm chặt lấy anh, nói bằng giọng hối lỗi.
-Tại sao em lại nói“Xin lỗi”?
-Vì em đã quên anh!-Anh hôn trán, bảo cô“Ngốc”.Cô cũng tự cảm thấy mình ngốc.Sao lại có thể quên anh được chứ?Cô ngốc,thật sự rất ngốc.
Nhưng dù có ngốc đến đâu đi chăng nữa thì ngày hôm nay cũng là ngày mà cô cảm thấy mình hạnh phúc nhất.Vì lại được một lần nữa nằm trong vòng tay ấm áp của anh.Được gọi anh một tiếng “Chồng!”