Buổi tối Lục Gia Ninh sai người chuẩn bị một bàn thức ăn mà Thẩm Yến Quân thích, còn cố ý mua hai bầu rượu. Thẩm Yến Quân chưa về, y uống trước mấy chén rượu nhỏ, cố gắng hạ quyết tâm. Bình thường y nhát gan, hay ngại, hôm nay nhất định phải mượn rượu làm càn, nhưng y quên mất bản thân mình không uống được rượu, mới uống xong đã say choáng đầu.
Thẩm Yến Quân vừa vào cửa đã thấy một con mèo nhỏ say rượu nằm gục trên bàn, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lục Gia Ninh nghe thấy tiếng động, mơ màng ngẩng đầu lên, hai má hồng hồng, đôi mắt say lờ đờ mông lung nhìn hắn. Hắn đi tới, vừa định giải thích với Lục Gia Ninh thì y đã mơ màng chống người đứng dậy, một giây sau con ma men nhỏ nằm gọn trong l*иg ngực hắn.
Có lẽ y đã say thật rồi, Lục Gia Ninh bình thường chắc chắn sẽ không chủ động thế này, Thẩm Yến Quân thấy mới lạ, ôm người trong ngực thật chặt, nhìn vết thương đã kết vảy trên môi Lục Gia Ninh, vội mở lòng bàn tay y ra, vẫn còn vết sẹo, hắn đau lòng muốn chết. Hắn cúi đầu hôn lên trán Lục Gia Ninh, mở miệng nói: “Xin lỗi, Ninh Ninh, hôm đó là ta nói sai, lại còn nổi nóng với em, ta…” – Hắn còn chưa nói hết đã bị Lục Gia Ninh che miệng.
Lục Gia Ninh lắc đầu với hắn, hai tay run run ra hiệu:【Phu quân】
Thẩm Yến Quân ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên Lục Gia Ninh gọi hắn như vậy, hắn hơi giật mình nhìn Lục Gia Ninh, câu nói tiếp theo của y lại khiến hắn vui mừng không thôi:【Nếu chàng muốn có con, em sẽ sinh cho chàng.】
Thẩm Yến Quân cầm lòng không đặng cúi đầu hôn lên môi y, mang theo du͙© vọиɠ chiếm hữu không che giấu, hắn chỉ hận không thể ăn người trước mặt ngay lập tức. Trong miệng Lục Gia Ninh vẫn còn hơi rượu say lòng người, mơ mơ màng màng mặc người kia liên tục đòi hỏi, nhưng quỷ say rượu vốn chẳng có nhiều sức lực, bị hôn một chút đã mềm nhũn người, túm lấy quần áo người ta làm điểm tựa. Nhìn đôi mắt đã đầy hơi nước của Lục Gia Ninh, Thẩm Yến Quân hôn nhẹ hơn một chút, mổ mổ mấy lần lên môi y rồi buông tha. Lục Gia Ninh dựa vào lòng hắn thở hổn hển, một lúc sau bình tĩnh lại mới ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt đầy vẻ tủi thân oan ức:【Đừng bỏ em, được không?】
Thẩm Yến Quân chỉ muốn quay về đập cho bản thân mình hôm ấy một trận, hắn nắm chặt tay Lục Gia Ninh, nhẹ nhàng xoa lên vết thương của y: “Ta sẽ không bỏ em, hôm đó là tại ta không tốt, Ninh Ninh ngốc này, có đau không hả? Lần sau không được làm mình bị thương nữa!”
Lục Gia Ninh lắc lắc đầu nói cho hắn biết:【Không đau】rồi lại chỉ chỉ trái tim mình【Chỗ này đau.】
Thẩm Yến Quân không biết nói gì cho phải, chuyện đã qua, hắn có đau lòng cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể nâng Lục Gia Ninh dạy, trịnh trọng thề với y, sau này sẽ không bao giừo để y buồn lòng nữa, hắn sẽ luôn luôn đối xử tốt với y.
Lục Gia Ninh ôm mặt hắn, hôn một cái, rồi lại cười với hắn, cười xong mới nhớ ra chuyện chính cần làm hôm nay là gì. Rượu vào lớn gan, Lục Gia Ninh say rượu đã mạnh dạn hơn rất nhiều, y hơi ngồi thẳng lên, xác nhận Thẩm Yến Quân đang nhìn thẳng mình rồi tập trung khoa chân múa tay, y chỉ sợ mình làm nhầm động tác:【Phu quân, ôm em lên giường.】,còn cười ngốc nghếch với hắn một cái.
Lục Gia Ninh lúc này là thứ vũ khí có lực sát thương cực đại với Thẩm Yến Quân, hắn ôm y lên giường, đè y hôn môi, liếʍ mυ"ŧ xương quai xanh của y một lúc. Lục Gia Ninh đã say thế này, hắn không muốn tranh thủ làm gì y, nhất định phải ngừng lại đúng lúc. Thế là hắn bất chợt dừng hôn, thơm nhẹ lên trán Lục Gia Ninh, dịu dàng nói: “Không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”
Thẩm Yến Quân vừa đứng dậy đã bị người kia túm quần áo giật về, hắn mất thăng bằng ngã đè lên người Lục Gia Ninh, vội vàng chống tay để tránh đè đau y. Lục Gia Ninh nhanh hơn, bật dậy áp hắn xuống giường, ngồi xổm trên người hắn, hai tay vất vả cởi y phục của mình rồi lại gỡ bỏ của Thẩm Yến Quân.
Thẩm Yến Quân dỗ dành thế nào y cũng không nghe, y cúi đầu hôn môi hắn, cọ xát sờ mó lung tung khắp người hắn, chỉ một lát sau đã thấy thứ cứng cứng đè lên mông mình. Lục Gia Ninh say rượu, phản ứng chậm hơn người bình thường, y thấy thứ đó khá thú vị, tò mò nắm lấy nó, vật kia bị y nắm lấy lại lớn hơn một chút. Y sờ nắn một hồi mới phản ứng được đây là thứ gì, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Thấy y thẹn thùng, Thẩm Yến Quân muốn ôm người xuống dưới dỗ y ngủ, nhưng tay hắn vừa chạm vào eo Lục Gia Ninh, người nào đó đang ngại ngùng bỗng to gan hẳn lên. Lục Gia Ninh cúi người chạm vào cái gối trên đầu giường, tư thế này vô tình trực tiếp dâng hai hạt đậu non mềm lên miệng Thẩm Yến Quân, hắn há miệng ngậm vào, mυ"ŧ một cái. Lục Gia Ninh nào chịu nổi kí©h thí©ɧ như vậy, thân thể y lập tức mềm nhũn, phát ra tiếng rên động tình ngọt mê người, Thẩm Yến Quân nghe mà không muốn tha cho Lục Gia Ninh nữa.
Nhưng hắn không phải kẻ cơ hội như thế, hắn cố nhịn muốn ngăn y lại, Lục Gia Ninh lại chống tay ngồi thẳng dậy. Không biết hôm nay y đã hạ xuống bao nhiêu quyết tâm, lúc này rồi vẫn còn nhớ chuyện chính cần làm. Y lấy hộp nhỏ đã giấu sẵn dưới gối, mơ màng nhớ lại những gì trong sách đã dạy, lấy một phần cao nhỏ, làm tan nó, dùng ngón tay dính đầy cao bôi trơn thăm dò phía sau của mình.
Tư thế ngồi thẳng rất bất tiện, Lục Gia Ninh chi có thể hơi cúi người, nâng cao mông lên một chút, ngón tay đánh vòng tròn quanh miệng huyệt hồng hào. Y nửa nằm trên người Thẩm Yến Quân, trong miệng còn liên tục rát ra tiếng rêи ɾỉ nóng rực.
Thẩm Yến Quân giật mình, hắn hơi không hiểu vì sao Lục Gia Ninh lại biết làm những chuyện này, hắn nhìn Lục Gia Ninh đang ý loạn tình mê nằm trên người mình, đột nhiên nhớ lại một chuyện.
Thực ra hắn có một bí mật nhỏ, liên quan đến chuyện Lâm Phù đưa quyển sách kia cho Lục Gia Ninh. Lúc trước Lâm Phù không tiện mua mấy loại sách xấu hổ này, cũng không dám tìm hiểu sâu xa, người như nàng chỉ cần nghĩ một chút là biết được người trong cuộc cần làm những gì rồi, nhưng Lục Gia Ninh thì không. Nàng không quen biết ai, chỉ có thể nhờ Giang Thần mua hộ, mà Giang Thần lấy được sách này ở đâu, chắc không cần nói thì ai cũng biết.
Lúc trước Thẩm Yến Quân mất công tốn sức đưa quyển sách đến tay Lục Gia Ninh cũng không có ý định sâu xa, hắn chỉ muốn khi hai người chính thức ân ái, Lục Gia Ninh sẽ không đến mức sợ sệt vì không biết gì. Nhưng hắn không ngờ rằng đến tận bây giờ Lâm Phù mới đưa sách cho Lục Gia Ninh, hắn càng không ngờ rằng hôm nay lại gặp may mắn đến thế!
Trong giây phút ngắn ngủi hắn suy nghĩ linh tinh, Lục Gia Ninh đã nhét được một ngón tay vào trong cơ thể mình, có lẽ bị vật lạ xâm nhập khiến y vô cùng khó chịu, hừ hừ vài tiếng, nhưng y vẫn không dừng lại, hôm nay y nhất định phải làm cùng Thẩm Yến Quân! Y vốn không có kinh nghiệm, uống rượu say mơ mơ màng màng, nhớ lại một chút trong sách dạy cong ngón tay, giật giật vài cái, cơn khó chịu trong người không hề giảm bớt.
Lục Gia Ninh hơi lo lắng, lung tung đâm chọc mấy lần, gấp gáp muốn đưa hai ngón tay vào trong, nhưng y vẫn chưa chuẩn bị tốt, đau đến phát khóc, Y vừa đau vừa vội, không biết phải làm thế nào, rõ ràng y đã làm giống trong sách rồi mà, tại sao chưa được, nước mắt y cứ rơi từng giọt từng giọt đáp xuống người Thẩm Yến Quân.
Thẩm Yến Quân nhanh chóng ngồi thẳng lên, đem người ôm vào trong lòng, nửa người dưới của hắn bị Lục Gia Ninh trêu chọc nổi lên như cây đuốc, nhưng hắn vẫn là kiên nhẫn đè lại du͙© vọиɠ dỗ dành người trong ngực. Lục Gia Ninh uống say không nghe lời hắn, trong đầu y chỉ có quyết tâm và chấp niệm làʍ t̠ìиɦ, bản thân y lại không làm được, nước mắt cứ rơi không ngừng. Thẩm Yến Quân đành vỗ nhẹ lưng y, hôn lên tai y, nhẹ nhàng nói: “Bảo bảo, đừng khóc, để ta giúp em được không?”
Lục Gia Ninh nghe hắn nói muốn giúp mình mới ngừng khóc, ngoan ngoãn gật gật đầu. Nếu bây giờ y tỉnh táo, chỉ cần nghe Thẩm Yến Quân gọi y một tiếng “bảo bảo” đã đủ khiến y thẹn thùng trốn đi mất, cũng may y say rồi.
Thẩm Yến Quân nhẹ nhàng lau đi nước mắt chưa khô trên mặt Lục Gia Ninh, nhẹ nhàng ôm y nằm ngang, xoay người cầm chiếc hộp vừa bị Lục Gia Ninh ném sang một bên. Hắn lấy ra một lượng cao lớn, hai tay cẩn thận ủ cho tan ra. Lục Gia Ninh chưa dừng hẳn việc khóc vẫn hơi thút thít nhìn hắn, hai mắt đỏ bừng oan ức tủi thân. Thẩm Yến Quân cúi đầu hôn lên đôi mắt ướt nhẹp của y, đè giọng nói với y: “Bảo bối, đừng nhìn ta như vậy, nếu không ta sẽ không nhịn được đâu.”
Nhưng Lục Gia Ninh không phản ứng kịp, vẫn bất lực ngước gương mặt ngây thơ vô số tội chớp mắt nhìn hắn.
Thẩm Yến Quân bất đắc dĩ thở dài, lục trong đống quần áo vừa bị Lục Gia Ninh quẳng xuống đất, lấy một chiếc khăn tay bịt mắt Lục Gia Ninh lại. Lục Gia Ninh không nhìn thấy lại càng nóng nảy, nức nở dùng hai tay khua khoắng giật khăn ra, Thẩm Yên Quân túm chặt hai tay y, hôn hôn mấy cái, dụ dỗ y: “Bảo bối, đừng nóng vội, ta ở đây.”
Lúc này Lục Gia Ninh mới yên tĩnh lại, hai mắt của y bị khăn tay che kín, nhưng Thẩm Yến Quân không buộc chặt lắm, hắn sợ Lục Gia Ninh bị đè khó chịu, y vẫn nhìn thấy một chút ánh sáng mờ mờ. Đột nhiên y run người, trước ngực bị người nào đó mυ"ŧ mạnh một cái rồi nhả ra, môi lưỡi ướŧ áŧ dọc một đường từ ngực y xuống dưới, dịu dàng tỉ mỉ hôn lên từng tấc da thịt y.
Lục Gia Ninh dần thở gấp gáp, y hơi ngửa đầu há miệng mà thở, hai chân bị tách ra, phần thân dưới bị một bàn tay đầy cao trơn xoa nắn, Lục Gia Ninh co chân lên cao, hai tay túm chặt lấy ga giường.
Bàn tay trơn ướt kia tha cho đôi mông tròn nảy của y, sờ đến nơi y vừa sốt ruột mở rộng, Lục Gia Ninh rụt người theo bản năng, ban nãy y tự làm mình bị đau, thân thể lúc này trốn tránh theo phản xạ không cho người khác xâm nhập.
Thẩm Yến Quân không sốt ruột như Lục Gia Ninh, hắn kiên nhẫn dùng tay nắm chặt thứ đang đứng thẳng của Lục Gia Ninh khiến y phát ra tiếng rên ngọt lịm. Hắn tuốt động lên xuống, một chút sợ sệt của Lục Gia Ninh bị cơn sướиɠ đánh bại, y vô thức uốn éo người theo bàn tay hắn, thở dốc càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã bắn đầy lên tay hắn.
Lục Gia Ninh sau cơn cao trào hơi run run, Thẩm Yến Quân không cho y thời gian nghỉ ngơi, dùng bàn tay dính đầy dịch trắng mò đến đóa cúc khép chặt của y, chậm rãi xoa nắn xung quanh rồi mới đâm nhẹ một ngón tay vào trong, đồng thời hôn lên môi Lục Gia Ninh động viên y.
Thẩm Yến Quân ra tay khác hẳn với tự mình làm, Lục Gia Ninh không khó chịu chút nào, thậm chí còn thả lỏng người, chủ động nhếch mông dâng lên cho Thẩm Yến Quân tùy ý sờ mó. Bàn tay còn lại của Thẩm Yến Quân thoải mái du tẩu khắp thân thể y. Lục Gia Ninh bị che mắt, cảm giác trên người càng thêm khuếch đại, thân thể càng thêm mẫn cảm. Những nơi bị ngón tay Thẩm Yến Quân đi qua như bị một ngọn lửa vô hình đốt cháy, đầu nhũ lại bị ngậm vào miệng người kia, Lục Gia Ninh mềm nhũn người, không ngừng run rẩy. Phía sau bị trêu đùa một chút đã chảy ra chất lỏng trong suốt, báo hiệu nó đã sẵn sàng chấp nhận thứ khổng lồ của Thẩm Yến Quân.
Thẩm Yến Quân nhấc hai chân Lục Gia Ninh vác lên vai mình, đặt một chiếc gối xuống dưới eo y, nghiêng đầu để lại mấy dấu hôn đỏ hồng trên đùi non trắng mịn của y. Lục Gia Ninh nghe thấy tiếng khàn khàn bên tai: “Bảo bối, ta vào đây.”
Ngay sau đó miệng nhỏ bị một thứ gì đó chọc vào.
Lục Gia Ninh lần đầu làm chuyện người lớn, Thẩm Yến Quân không dám mạo hiểm tiến vào luôn, trên trán hắn đã túa ra một tầng mồ hôi mỏng, chịu đựng cảm giác sưng phồng mà nhẫn nại tiến vào từ từ. Vừa vào được một nửa, Lục Gia Ninh bị trướng nhăn mày lại. Mặc dù Thẩm Yến Quân đã mở rộng giúp y nhưng ngón tay bé nhỏ không thể so với hung khí cực đại, Lục Gia Ninh cắn môi, Thẩm Yến Quân vội vàng đẩy môi y ra, vết thương chỗ đó mới kết vảy.
Thẩm Yến Quân nhẹ nhàng nhào nặn hạt đậu đỏ trên người y, đây là nơi mẫn cảm nhất của Lục Gia Ninh, đợi y hơi động tình hắn mới lập tức đâm cả cây vào trong Lục Gia Ninh. Hắn cúi người tháo khăn giúp y, Lục Gia Ninh chưa kịp thích ứng với ánh sáng, khẽ híp mắt, y nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của Thẩm Yến Quân, nghe thấy âm thanh mê hoặc của hắn: “Bảo bối, ta vào được, nhìn ta.”
Lục Gia Ninh thích ứng được với ánh sáng rồi, mở mắt ra, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, giơ tay xoa lên gò má hắn. Thẩm Yến Quân chậm rãi cử động, thỉnh thoảng đâm hơi mạnh một cái, bên trong ấm nóng chặt chẽ ôm lấy hắn, chất lỏng da^ʍ mỹ bên trong dần chảy ra ngoài theo động tác đánh đưa của hắn.
Thẩm Yến Quân kéo tay Lục Gia Ninh chạm lên nơi hai người kết hợp, để y cảm nhận chân thực rằng y đã bị hắn chiếm giữ.
Đợi người dưới thân dần quen với mình Thẩm Yến Quân dần dần tăng nhanh tốc độ, đâm rút bình bình biến thành đâm thọc vội vã, Lục Gia Ninh nức nở thở gấp, thân thể lung lay theo động tác mạnh bạo của Thẩm Yến Quân, tầm mắt dần mất đi tiêu cự, lay động với tốc độ quá nhanh khiến y không nhìn rõ Thẩm Yến Quân. Lục Gia Ninh đưa tay lên, Thẩm Yến Quân nắm chặt lấy, mười ngón tay cùng đan vào nhau, hắn đổi góc đâm tứ tung trong thân thể y.
Đột nhiên đâm vào một nơi nào đó, Lục Gia Ninh như bị điện giật tê dại khắp người, run rẩy giật nảy lên, tiếng rêи ɾỉ cũng khác thường. Thẩm Yến Quân phát hiện, liên tục tấn công điểm này, Lục Gia Ninh há to miệng a a xin tha, thân thể mẫn cảm run lẩy bẩy, Thẩm Yến Quân nhìn dáng vẻ không chịu đựng nổi của y, hơi ngừng lại.
Người dưới thân ngập tràn dấu vết mờ ám của hắn, phần ngực nhấp nhô phập phồng, hai điểm nho nhỏ trước ngực bị hắn cắи ʍút̼ sưng phồng đỏ lừ ngon miệng.
Thẩm Yến Quân hạ chân Lục Gia Ninh trên vai mình xuống, nghiêng người gần như dán lấy y, hai tay luồn xuống dưới chỗ giao hợp của hai người. Lục Gia Ninh thở gấp ôm lấy hắn, mặt kề sát hai má hắn cọ cọ, rõ ràng đang làm nũng với hắn.
Thẩm Yến Quân bế Lục Gia Ninh lên, hắn quỳ trên giường, cả người Lục Gia Ninh treo trên người hắn. Y gần như không có điểm tựa, thứ vững chắc duy nhất là nơi đang gắn liền với Thẩm Yến Quân. Hai tay Lục Gia Ninh ôm chặt cổ Thẩm Yến Quân, trong mắt vẫn còn vẻ hoảng loạn vì đột nhiên thay đổi tư thế.
Thẩm Yến Quân đỉnh lên một chút, tư thế này càng khiến hắn đâu sâu hơn trong cơ thể Lục Gia Ninh, y còn tưởng mình sắp bị hắn đâm thủng, sợ sệt khóc nức nở. Thẩm Yến Quân vươn một bàn tay lên lưng y vuốt ve an ủi, nhẹ nhàng dỗ dành, lời nói của hắn luôn có sức mạnh khiến Lục Gia Ninh an lòng, y rất nhanh lấy lại được bình tĩnh. Thẩm Yến Quân nhanh chóng tấn công, Lục Gia Ninh quấn hai chân quanh người hắn, ngẩng đầu chịu đựng.
Động tác cắm vào rút ra nhanh như chớp khiến chất lỏng quanh miệng huyệt bị đánh thành bọt trắng, rơi vãi tung tóe trên giường, tiếng rêи ɾỉ và tiếng da thịt va chạm quyện vào nhau không dứt bên tai.
Thẩm Yến Quân ôm người lấy lại hơi thở bình thường rồi mới đặt y nằm xuống giường. Đêm nay, tiếng giường gỗ va chạm kẽo kẹt vang lên đến tận nửa đêm mới ngừng lại. Lục Gia Ninh không biết mình bị làm mấy lần, y chỉ nhớ mang máng trước khi mệt mỏi ngất xỉu thì trời đã tang tảng sáng rồi.
Lục Gia Ninh đã quen dậy sớm, bị Thẩm Yến Quân dày vò cả đêm trời vẫn thức dậy theo thói quen. Vì uống rượu nên y hơi chóng mặt đau đầu, hôm qua lại khóc quá nhiều, hai mắt đã sưng lên, y cố gắng mở to mắt mới nhận ra mình đang nằm trong lòng Thẩm Yến Quân. Y vừa nhấc cánh tay lên một chút đã đau đớn muốn chết, da thịt vốn trắng nõn giờ đã phủ đầy vết hồng hồng tím tím, dường như đang chứng minh rằng đêm qua hai người đã điên cuồng đến nhường nào.
Lục Gia Ninh nhớ lại cảnh mình uống say chủ động quyến rũ người ta, gương mặt phừng một phát đỏ lên, y hơi cựa quậy một chút, Thẩm Yến Quân đang ngủ say cũng có dấu hiệu sắp tỉnh lại, y không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, đành vội vã nhắm mắt giả vờ ngủ.
Thẩm Yến Quân vừa mở mắt đã thấy người bên cạnh đỏ mặt, đôi mắt nhắm chặt, có lẽ y đang căng thẳng nên mí mắt và hai hàng lông mày đều run rẩy không ngừng. Hắn khẽ cười thành tiếng, nếu có người đang giả bộ ngủ, vậy hắn chỉ cần tùy ý làm càn thôi. Hắn chống người nửa nằm nửa ngồi, cúi đầu mυ"ŧ mát đôi môi của Lục Gia Ninh, dò đầu lưỡi đỏ tươi tấn công khoang miệng y. Lục Gia Ninh giơ cờ đầu hàng, mở mắt nhìn hắn, lúc này Thẩm Yến Quân mới ngẩng đầu lên, chống đầu, cười nhìn y: “Phu nhân, chào buổi sáng.”
Nghe Thẩm Yến Quân gọi mình như vậy, y ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, nhưng có vẻ hành động này không lễ phép lắm, thế là y ra hiệu với hắn:【Chào buổi sáng.】
Thẩm Yến Quân ngáp một cái, trong giọng nói còn mang theo vẻ khàn khàn không tỉnh táo: “Phu nhân, có phải em quên mất xưng hô rồi không?”
Hắn cúi đầu hôn lên trán Lục Gia Ninh, nói tiếp: “Hôm qua, không phải em gọi rất tự nhiên sao?”
Lục Gia Ninh lại hôm qua, màu đỏ trên mặt đã lan đến cổ.
Thấy y không đáp, Thẩm Yến Quân ngẩng đầu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, rồi trượt đến phần cổ màu hồng phấn: “Phu nhân không nhớ ư? Vậy ta giúp em nhớ lại nhé?”
Lục Gia Ninh vội vàng đẩy hắn ra, đỏ mặt ra hiệu:【Phu 】... 【Phu quân, chào buổi sáng.】
Thẩm Yến Quân thoả mãn bật cười, Lục Gia Ninh xấu hổ kéo chăn che mặt, trong đầu không
khống chế được mà tua lại một đoạn ngắn trong tối hôm qua, đột nhiên y nghĩ đến một chuyện! Không chờ Thẩm Yến Quân mở chăn của y, y đã tự bỏ chăn ra.
Lục Gia Ninh không để ý đến thân thể đau đớn của mình, miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, ra hiệu với Thẩm Yến Quân:【Chàng có đói bụng không?】
Tối hôm qua y uống say lôi kéo người ta lên giường, có thể Thẩm Yến Quân còn chưa ăn cơm đâu! Trong mắt y, chuyện gì liên quan đến Thẩm Yến Quân cũng vô cùng quan trọng.
Sau đó y nghe thấy Thẩm Yến Quân cười càng to hơn, hắn cười một lúc mới nhẹ giọng ho khan, nhìn Lục Gia Ninh suy tư một lát, gật đầu: “Đúng! Đúng là ta hơi đói bụng.”
Lục Gia Ninh vội vàng ra hiệu, y định nói hai người mau dậy thôi, gọi đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho hắn, nhưng y chưa kịp làm gì thì đã bị người ta kéo lại đè dưới thân. Mãi đến khi Thẩm Yến Quân bắn một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào bụng Lục Gia Ninh, y vừa mơ hồ vừa tỉnh táo. Không phải phu quân đói bụng sao? Sao lại làm chuyện này chứ! Chúng ta mau rời giường thôi!