Không ngoài suy đoán, sau khi Thẩm Yến Quân trưởng thành phân hóa thành một Alpha. Sau đó, ngày nào Lục Gia Ninh cũng mong đợi mình có thể phân hóa thành Omega, cậu muốn trở thành Omega của Thẩm Yến Quân, muốn được hắn ký hiệu.
Cuối cùng cậu cũng được toại nguyện. Đêm, kỳ phân hóa đúng hẹn mà tới. Cậu nằm trên giường, thân thể như bị từng luồng, từng luồng nước nóng cuốn vào biển sâu của du͙© vọиɠ. Pheromone mùi kẹo sữa thơm lừng như nổ tung trong không khí, bao phủ từng ngóc ngách trong phòng. Mới phân hóa, mùi hương quá mức nồng nặc tràn ra ngoài qua khe cửa nhỏ, người làm trong nhà đều là Beta nên không bị ảnh hưởng bởi mùi hương này.
Trước khi phân hóa, Lục Gia Ninh đã lén trộm một chiếc áo sơ mi của Thẩm Yến Quân, lý trí của cậu dần biến mất, cả người nóng như bị thiêu cháy, mồ hôi đã thấm ướt áo ngủ. Cậu không chịu khống chế mình, cắn chặt tay áo, phủ áo lên mặt mình. Trên áo có mùi của Thẩm Yến Quân, hương trà ô long thoang thoảng an ủi thần kinh của cậu nhưng cơn thủy triều tìиɧ ɖu͙© vẫn không ngừng dâng nước lên cao, nhất quyết nhấn chìm cậu xuống dưới. Nơi nào đó đã ướt nhẹp, ngẩng đầu kêu gào phóng thích, cậu muốn Alpha, cậu muốn mùi hương của người đó.
Thẩm Yến Quân đương nhiên cảm nhận được mùi hương Omega thơm ngọt, hắn không nỡ để Lục Gia Ninh một mình khổ sở trải qua kỳ phát tình. Lúc hắn mở cửa ra, Lục Gia Ninh đã ướt đẫm người, cậu chỉ nằm co ro một góc trên chiếc giường đôi rộng lớn, hai tay ôm chặt chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, nức nở giãy dụa thân thể, nước mắt lẫn với mồ hôi thấm ướt áo sơ mi, quần áo ngủ đã bị cậu cởi xộc xệch, bây giờ cậu giống như con cá mắc cạn không ngừng hấp thụ nguồn nước ít ỏi từ chiếc áo nhàu nhĩ.
Thẩm Yến Quân đi tới bên cạnh cậu, Lục Gia Ninh đã hãm sâu vào tìиɧ ɖu͙© không chú ý tới hắn, Thẩm Yến Quân quỳ trên giường, vén tóc mái rối bời ướt mồ hôi của cậu. Lục Gia Ninh nóng hầm hập, thân thể khó chịu phát run, đôi mắt khóc đỏ bừng ướŧ áŧ, nếu là bình thường cậu đã xấu hổ chạy trốn rồi, nhưng bây giờ cậu bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, không biết xấu hổ ngượng ngùng gì cả. Cậu nhìn thấy người cứu rỗi mình, đưa tay kéo quần áo Thẩm Yến Quân, uốn éo dựa dẫm vào người hắn, cậu không chịu nổi nữa, cậu muốn Thẩm Yến Quân.
Thẩm Yến Quân biết cậu đang muốn cái gì, nhưng hắn không muốn chiếm đoạt Lục Gia Ninh trong tình cảnh này, bây giờ cậu chỉ bị tìиɧ ɖu͙© chi phối mà thôi, không hề tỉnh táo. Hắn nhả một ít chất dẫn dụ an ủi cậu, mùi hương của Alpha vừa động biên vừa mang theo áp chế kiên định, Lục Gia Ninh hơi hơi tỉnh táo, hắn xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Ninh Ninh đừng sợ, anh lấy thuốc ức chế cho em.”
Lục Gia Ninh chợt túm chặt quần áo hắn, lắc đầu nguầy nguậy, cậu không muốn thuốc ức chế, cậu muốn Thẩm Yến Quân, muốn ngửi mùi hương của Thẩm Yến Quân, muốn được Thẩm Yến Quân ký hiệu.
Chất dẫn dụ trong thời kỳ phân hóa không dễ khống chế, nồng nặc bộc phát ra ngoài, Thẩm Yến Quân cũng bị ảnh hưởng, hắn nỗ lực vẫn duy trì lý trí, nhưng Lục Gia Ninh đã hãm sâu vào bể tình cứ liên tục cọ sát người hắn, quần áo bị cậu xé rách, da thịt trắng nõn lõα ɭồ trước mắt, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rêи ɾỉ mê người. Lục Gia Ninh dựa vào người Thẩm Yến Quân ngồi vững, cúi đầu nhìn đũng quần phồng lên một cục của hắn. toàn tâm toàn ý liếʍ lên đó, âu yếm nó cách một lớp vải, Thẩm Yến Quân không kịp phản ứng rên một tiếng.
Thẩm Yến Quân kéo đầu cậu, cưỡng ép du͙© vọиɠ của mình xuống, đè giọng nói: “Ninh Ninh, chờ qua kỳ phát tình, em sẽ hối hận.”
Lục Gia Ninh lắc đầu, cậu thích Thẩm Yến Quân, nhưng mà cậu không nói được, chỉ có thể dùng chút lý trí còn sót lại biểu lộ tâm ý của mình. Cậu chỉ chỉ trái tim mình, rồi lại chỉ vào Thẩm Yến Quân, cậu không biết Thẩm Yến Quân có hiểu ý cậu không, nhưng tìиɧ ɖu͙© đã nuốt chửng cậu mất rồi, không chờ hắn đáp lại cậu đã vội vàng cởϊ qυầи hắn, kéo tụt cả qυầи ɭóŧ, du͙© vọиɠ Alpha không còn vật cản bật ra ngoài chĩa thẳng lên trời.
Lục Gia Ninh đang động dục nào còn biết thẹn thùng, bản năng dẫn dắt cậu trực tiếp dùng miệng ngậm vào thứ khổng lồ kia, đầu lưỡi liếʍ lên thân nó khiến nó lớn hơn một vòng, khoang miệng mở to nhất có thể để ngậm được nó, nước dãi trong suốt trào ra khoé miệng, hoà lẫn với mồ hôi động tình. Cậu không có nhiều kỹ xảo, thứ này của Alpha lại quá lớn, cậu không thể ngậm được hết, chỉ có thể đỡ cả hai tay liếʍ mυ"ŧ từ từ, hút nhẹ mã mắt, tiếng nước da^ʍ mỹ và tiếng thở dốc của Thẩm Yến Quân như được khuếch trương trong căn phòng kín.
Lục Gia Ninh cố gắng ngậm sâu nhất có thể, cử động đầu để nó cắm vào rút ra trong miệng mình. Cậu đã ngậm rất lâu mà thứ này vẫn cứng rắn muốn chết, gấp gáp khóc nức nở, miệng mở quá lâu tê mỏi không chịu được, đành từ từ nhả ra rồi liếʍ láp bên ngoài, hai tay ôm trọn con quái vật vuốt ve, mυ"ŧ mạnh qυყ đầυ, cuối cùng mùi trà ô long thơm vọt thẳng vào miệng cậu, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn vào trong miệng cậu. Quá nhiều, Lục Gia Ninh bị sặc tϊиɧ ɖϊ©h͙ ho ra ngoài, một chút còn lại bắn thẳng lên mặt cậu, trên hàng mi dày phủ kín chất lỏng trắng đυ.c, Lục Gia Ninh luống cuống nhìn Thẩm Yến Quân.
Tia lý trí cuối cùng của Thẩm Yến Quân biến mất không còn tăm hơi, hắn nhấc cằm Lục Gia Ninh hôn lên, mùi trà ô long dịu dàng hòa lẫn hương kẹo sữa thơm lừng quấn quýt quanh phòng.
“Ninh Ninh, anh đã cho em cơ hội.” – Nói xong đè Lục Gia Ninh xuống giường, bàn tay sờ nắn ngực cậu trượt xuống dưới, Omega đã động dục không cần mở rộng, bên dưới đã phân bố chất lỏng từ lâu, ngón tay Thẩm Yến Quân vừa sờ đến nó, nó đã thèm khát mυ"ŧ chặt không buông.
Lục Gia Ninh vươn tay ôm cổ Thẩm Yến Quân, không có kỹ xảo hôn lên ngực hắn, dựa vào sức lực yếu ớt ưỡn eo đυ.ng vào hắn, Thẩm Yến Quân cầm gối lót eo cậu, tách hai chân cậu gác sang hông mình, nâng cằm cậu hôn lên. Tay còn lại cầm thứ cứng rắn của mình từ từ tiến vào đóa cúc ẩm ướt, mặc dù nơi đó đã ướt dầm dề nhưng dù sao vẫn là lần đầu, Lục Gia Ninh quá nhỏ không vừa với hắn, ngẩng đầu thở gấp, bị Thẩm Yến Quân cắn lên hầu kết hại cậu không thể nuốt nước bọt, chậm rãi đâm cả cây vào.
Thẩm Yến Quân kiên nhẫn chơi đùa hai hạt đậu trước ngực Lục Gia Ninh, trêu chọc người dưới thân run rẩy không ngừng, hắn mới từ tốn rút ra cắm vào, mỗi lần đều tiến đến nơi sâu hơn, Lục Gia Ninh hoảng loạn xé cởϊ áσ Thẩm Yến Quân vội vàng hôn hít từng thớ cơ trên người hắn, để lại dấu hôn lung tung lộn xộn trên đó.
Thẩm Yến Quân thọc mạnh một phát, chạm phải nơi nào đó, Lục Gia Ninh thoải mái rên lớn tiếng, hắn lại rút ra cả ra rồi đâm phập vào, Lục Gia Ninh bị kí©h thí©ɧ bắn ngay lập tức, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vọt thẳng lên người Thẩm Yến Quân. Thẩm Yến Quân không cho cậu thời gian bình tĩnh, hai tay bóp chặt eo cậu nhanh chóng đâm chọc, chất lỏng quanh miệng huyệt vì tốc độ của hắn mà biến thành bọt màu trắng đυ.c.
Lục Gia Ninh đang động dục không biết xấu hổ mà ôm chặt lấy Thẩm Yến Quân, ghé vào tai hắn thở dốc, toàn bộ hơi thở nóng rực phả lên cổ hắn, vô tình khiến mình phải chịu công kích càng kinh khủng hơn, mấy lần đều bị đâm vào điểm mẫn cảm. Lục Gia Ninh không chịu nổi, nức nở muốn hắn chậm lại nhưng Thẩm Yến Quân không thèm để ý đến cậu, hắn nhấc một chân cậu gác lên vai mình, đâm càng sâu vào trong, tốc độ nhanh kinh người, thật lâu sau mới thỏa mãn bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mang theo mùi hương dẫn dụ vào trong bụng Lục Gia Ninh.
Làm liên tục ba lần, Lục Gia Ninh mệt mỏi ngủ thϊếp đi, Thẩm Yến Quân tỉnh dậy trước, nhìn ngắm bé yêu ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh một lúc mới đứng dậy dọn dẹp, ra ngoài ăn lót dạ rồi tìm quản gia lấy túi dinh dưỡng cho Lục Gia Ninh. Nếu yêu quá độ trong thời kỳ phát tình mà không kịp bổ sung dinh dưỡng, Thẩm Yến Quân sợ Lục Gia Ninh không chịu nổi.
Vừa về phòng, hắn nhìn thấy Lục Gia Ninh vốn đang ngủ đã tỉnh dậy rồi, cậu mờ mịt ngồi trên giường, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, dường như đang trách hắn tại sao không ở bên cạnh mình.
Thẩm Yến Quân đi tới, Lục Gia Ninh liền bò đến bên giường ôm lấy eo hắn, dùng mặt cọ qua cọ lại, Thẩm Yến Quân xoa xoa đầu cậu, dỗ dành: “Ngoan ~ uống chút dịch dinh dưỡng đã, nếu không thân thể em sẽ không chịu nổi đâu.”
Lục Gia Ninh không nghe, ngẩng đầu oan ức chớp mắt nhìn hắn, kéo tay hắn sờ rs phía sau của mình, thời kỳ động dục khiến phía sau dễ dàng chảy nước.
“Bảo bối, đợi khi nào em tỉnh táo rồi, nhớ lại ngày hôm nay sẽ trốn tránh anh đấy.”
Lục Gia Ninh lắc đầu, kiên trì đưa tay hắn sờ mó phía sau.
“Ninh Ninh ngoan, em uống dịch dinh dưỡng trước đã.”
Lục Gia Ninh vẫn lắc đầu không nghe.
Thẩm Yến Quân đành hạ giọng uy hϊếp: “Không uống sẽ không cho em.”
Thẩm Yến Quân xé túi dinh dưỡng đưa cho cậu, Lục Gia Ninh mới miễn cưỡng cầm tay Thẩm Yến Quân uống một ngụm lớn. Cậu nuốt vội, ngụm nước lại quá to nên bị ho sặc, dịch dinh dưỡng chảy từ khóe miệng xuống trước ngực. Đôi mắt còn mang theo hơi nước của Lục Gia Ninh sốt ruột nhìn Thẩm Yến Quân, miệng huyệt đói ăn tức tốc trào ra một luồng chất lỏng thấm ướt một mảnh ga giường.
Thẩm Yến Quân ném túi dịch dinh dưỡng sang một bên, nắm tay Lục Gia Ninh đặt lên người mình, Lục Gia Ninh từ hiểu, chủ động cởϊ qυầи áo của hắn, ôm ấp cọ sát hắn. Thẩm Yến Quân bế bổng cậu lên rồi cùng ôm nhau lên giường, Lục Gia Ninh vươn đầu lưỡi liếʍ môi hắn, mùi sữa ngọt ngào vờn quanh người hắn.
Thẩm Yến Quân hôn lên tuyến thể sau gáy Lục Gia Ninh, Lục Gia Ninh hơi ngứa, đẩy hắn nằm ngã xuống giường.
Cái miệng đói ăn ướt nhẹp chủ động mời chào thằng nhỏ đang bị qυầи ɭóŧ che chắn của Thẩm Yến Quân, chất lỏng không ngừng trào ra thấm ướt qυầи ɭóŧ hắn, cậu sốt ruột cởϊ qυầи của hắn, nhưng mãi không cởi được, gấp gáp đến mức rơi nước mắt đồm độp, đành cúi đầu hôn hắn lấy lòng.
Một tay Thẩm Yến Quân vỗ về lưng cậu, một tay cởϊ qυầи lót của mình, khí cụ dữ tợn bật thẳng lên khe mông Lục Gia Ninh, cậu lập tức ngồi dậy, nhấc mông nắm lấy thứ kia xoa xoa miệng huyệt rồi ngồi ngay xuống, động tác quá vội vàng, đóa cúc của cậu sắp bị nó đâm thủng mất.
“Bé ngốc, sao lại gấp vậy hả.” – Thẩm Yến Quân bất đắc dĩ vuốt mũi cậu.
Lục Gia Ninh cũng ngây ngẩn cả người, trong giây lát không thể hoàn hồn, cứ ngồi trên người Thẩm Yến Quân một lúc.
Một lát sau cậu mới bắt đầu cử động, tư thế này khiến cự vật hung mãnh càng được đâm sâu trong hang động quen thuộc, mỗi lần di chuyển đều chọc Lục Gia Ninh rêи ɾỉ không thôi, nhưng thế này chưa đủ, cậu vẫn muốn nữa. Miệng huyệt tham lam cắn chặt Thẩm Yến Quân, cậu quỳ ngồi trên người hắn, Thẩm Yến Quân giơ tay đan vào tay cậu, mười ngón gắn bó khăng khít, Lục Gia Ninh được tiếp thêm một chút sức lực, chủ động tăng tốc độ cưỡi ngựa, nhưng cuối cùng vẫn mất sức bị người kia đè dưới thân, mạnh mẽ làm thêm mấy lần.
Mấy ngày phát tình, hai người gần như dính lên nhau trên giường, người làm chuẩn bị cơm nước và dịch dinh dưỡng ngoài cửa phòng, không quấy rầy họ.
Ngày phát tình cuối cùng, Thẩm Yến Quân triệt để ký hiệu Lục Gia Ninh đang trong cơn cao trào, xong xuôi ôm người cùng ngủ.
Vượt qua kỳ phát tình, Lục Gia Ninh tỉnh lại trong l*иg ngực của Thẩm Yến Quân. Cậu đã bị hắn kí hiệu, trên người vẫn còn xen lẫn mùi vị của cả hai. Nhớ đến mấy ngày nay cậu không biết xấu hổ mà quấn lấy Thẩm Yến Quân, mỗi ngày đều điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, mặt cậu đỏ bừng xấu hổ. Cậu nhẹ nhàng đặt bàn tay đang ôm eo cậu của Thẩm Yến Quân ra ngoài, Thẩm Yến Quân nói đúng, cậu thực sự không còn mặt mũi nào nhìn hắn nữa, tay chân luống cuống bò xuống giường. Thẩm Yến Quân cũng tỉnh dậy, xoa xoa huyệt thái dương, nằm chống đầu nhìn đứa nhỏ nào đó mất đà ngã bụp xuống đất. Hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, giọng nói mang theo âm mũi khàn khàn: “Đã là Omega của anh rồi còn định trốn đi đâu?”
Lục Gia Ninh bụm mặt lắc đầu, cậu cũng không biết, cậu không nghĩ nhiều như thế, theo bản năng muốn chạy trước rồi tính sau.
“Lên giường đi, đừng ngồi dưới đất.”
Lục Gia Ninh ngoan ngoãn nghe lời. Cậu đứng lên, trên người trống trơn không một mảnh vải che thân, hai tay cậu ngại ngùng túm chăn che người mình lại, xấu hổ đỏ mặt.
“Ninh Ninh, em quyến rũ anh xong rồi bỏ chạy, không muốn chịu trách nhiệm với anh sao?” – Thẩm Yến Quân cố ý đùa cậu.
Lục Gia Ninh giật mình quên cả che người, hai tay xua liên tục phủ nhận. Cậu không có! Sao cậu lại không chịu trách nhiệm được chứ?
Đứa nhỏ ngốc này quên mất mình mới là người được người kia chịu trách nhiệm.
Thấy thế, Thẩm Yến Quân không nỡ đùa cậu nữa. Hắn vẫy tay: “Lại đây, ngủ cùng anh một lát. Mấy ngày nay bị em làm phiền ngủ không ngon.”
Lục Gia Ninh đỏ bừng mặt, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh mấy ngày nay. Chần chờ một lúc, cuối cùng cậu vẫn vén chăn nằm cạnh hắn, Thẩm Yến Quân ôm cậu vào lòng, hôn lên tuyến thể của cậu, nhân tiện liếʍ láp vài cái, Lục Gia Ninh đã hoàn toàn thuộc về hắn.
“Ngoan, ngủ cùng anh một lát, Omega của anh.”
Lục Gia Ninh ngoan ngoãn gật đầu, một lát sau, cậu nghĩ Thẩm Yến Quân đã ngủ rồi, lặng lẽ viết ba chữ lên ngực trái của hắn.
Thẩm Yến Quân đột nhiên mở miệng dọa cậu giật bắn mình: “Anh biết rồi, anh cũng yêu em, bảo bối của anh.”
Lục Gia Ninh cố nén thẹn thùng, cúi đầu thành kính hôn lên ba chữ đó, nằm ngoan ôm hắn ngủ.
Quãng đời còn lại rất dài, có thể gặp được Thẩm Yến Quân là may mắn lớn nhất cuộc đời cậu.