Thẩm Yến Quân lên 9 tuổi bỗng bị bệnh nặng không rõ nguyên nhân. Hắn hôn mê bất tỉnh rất rất lâu, ba mẹ Thẩm mời rất nhiều bác sĩ đến khám, đưa hắn đi đủ bệnh viện tốt nhất nhưng ai cũng lắc đầu chịu chết, chỉ nói hắn đang trong tình trạng biến thành người thực vật, nhưng không ai dám chắc chắn điều này, cũng không ai tra được ngọn nguồn cơn bệnh.
Không còn cách nào khác, ba mẹ Thẩm chỉ đành cho con ở nhà, mời bác sĩ tư đến truyền dịch dinh dưỡng để con sống qua ngày.
Mẹ Thẩm nhìn con càng lúc càng yếu, đau lòng tuyệt vọng, thậm chí còn nghĩ đến việc cho con trai mình ra đi thanh thản. Đột nhiên có người quen giới thiệu cho bà một thầy tướng số rất linh, mẹ Thẩm không tin lắm nhưng vẫn ôm chút hi vọng cuối cùng đến gặp thầy.
Không ngờ thầy tướng vừa nhìn đã thấy vấn đề, chỉ cho bà một cách, đó là tìm một đứa bé 6 tuổi sinh giờ Thìn, nhận nuôi làm con dâu từ bé, Thẩm Yến Quân chắc chắn sẽ khỏi bệnh.
Ba mẹ Thẩm nửa tin nửa ngờ, vừa hoài nghi độ tin cậy của người này, vừa sầu lo vì không biết tìm đâu ra đứa trẻ như vậy. Xã hội bây giờ đâu phải thời phong kiến mà mua bán được người, đâu có người làm cha mẹ nào vô duyên vô cớ cho người ta nuôi con mình làm con dâu từ bé chứ.
Chính thời điểm này, Lục Gia Ninh được đưa vào nhà họ Thẩm. Cha cậu nghiện cờ bạc nợ nần, không biết nghe tin từ đâu mà mang giấy khai sinh của cậu đến nhà họ Thẩm bán người. Lão đòi một số tiền lớn, ký giấy từ con, từ nay không còn liên quan gì đến Lục Gia Ninh nữa. Từ đó, Lục Gia Ninh ở lại nhà họ Thẩm.
Lục Gia Ninh đáng yêu trắng trẻo, lúc bị cha kéo xềnh xệch đến đây không dám khóc nháo, trên cánh tay gầy trắng mịn lộ rõ mấy vết thương tím bầm. Mẹ Thẩm đau lòng ôm lấy cậu, nói rằng đây là nhà mới của cậu. Lục Gia Ninh cũng ôm mẹ Thẩm, không nói tiếng nào, khi ấy mẹ Thẩm mới phát hiện cậu là người câm.
Đứa nhỏ này đúng là khiến người khác đau lòng, mẹ Thẩm không thể làm gì giúp con trai, bây giờ nuôi thêm một đứa con nữa, bà sắp xếp chu đáo cho cậu rồi nói sơ qua chuyện của Thẩm Yến Quân. Bà không biết một đứa trẻ 6 tuổi có hiểu được không, có làm được gì không, nhưng bây giờ cậu chính là hi vọng của bà.
Lục Gia Ninh sống bên cạnh người cha nghiện cờ bạc nên biết cách chăm sóc người khác, cậu biết mẹ Thẩm là người tốt, cũng tình nguyện chăm sóc anh trai đang hôn mê kia.
Phòng cậu bên cạnh phòng Thẩm Yến Quân nhưng cậu thích ngủ trong phòng hắn hơn. Mặc dù cậu còn nhỏ nhưng đã hơi hơi hiểu chuyện, cậu bị cha bán cho nhà họ Thẩm thì phải làm việc cho họ, không được lười biếng.
Ngày nào bác sĩ cũng đến truyền dịch dinh dưỡng cho Thẩm Yến Quân, dì giúp việc lau chùi thân thể cho hắn nên Lục Gia Ninh gần như không còn gì để làm. Nhưng nhìn anh trai đang hôn mê, Lục Gia Ninh chỉ muốn ở bên cạnh hắn thôi. Lục Gia Ninh nhỏ bé gầy gò, lần nào cũng phải tốn sức bò lên giường của Thẩm Yến Quân, sau đó ngồi xổm bên cạnh hắn, cẩn thận từng li từng tí bưng cốc nước trên đầu giường, dùng bông tăm thấm nước rồi chấm chấm lên môi hắn. Cậu từng thấy dì giúp việc làm như thế, việc này rất đơn giản nên cậu đã xung phong nhận nhiệm vụ này.
Thẩm Yến Quân vẫn nằm mê man, Lục Gia Ninh ném bông tăm vào thùng rác, nằm nhoài bên cạnh hắn, thầm nói chuyện với hắn trong lòng.
Cậu che lên bàn tay đang truyền dịch của Thẩm Yến Quân, ‘dịch dinh dưỡng lạnh lắm, tay anh Yến Quân sẽ bị lạnh mất’, Lục Gia Ninh thầm nghĩ như thế.
Lục Gia Ninh vẫn là trẻ con, nằm một lúc thì ngủ quên, thế nên khi Thẩm Yến Quân tỉnh lại thì thấy một đứa bé đang nằm cuộn tròn bên người mình, tay mình bị một bàn tay trắng trẻo be bé nắm lấy.
Thẩm Yến Quân tỉnh lại khiến ba mẹ Thẩm vô cùng vui mừng, vội vàng đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra toàn thân. Kiểm tra một lượt không có vấn đề gì họ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Cứ như việc hắn hôn mê chỉ là một giấc mơ, ngủ một giấc thì không còn vấn đề gì nữa. Cả nhà bốn người vui vẻ cùng đến cảm ơn thầy tướng.
Ba mẹ Thẩm lại bắt đầu tập trung và công việc, Thẩm Yến Quân và Lục Gia Ninh cũng cùng nhau lớn lên.