Nửa tháng sau, hai em bé bình an chào đời.
Không biết do tính cách giống Lục Gia Ninh hay tụi nó biết thương ba nhỏ mà thời gian mang thai không làm khổ cậu, lúc ra ngoài cũng ngoan ngoãn đợi ba lớn tan làm rồi mới đạp bụng đòi ra.
Thẩm Yến Quân nhìn Lục Gia Ninh yếu ớt nằm trên giường, trong lòng thầm quyết định: Chỉ sinh lần này thôi!
Hai đứa nhỏ kế thừa nhan sắc của hai ông bố trẻ đẹp trai, trắng trẻo non nớt như hai cục bánh giầy múp múp, ai nhìn cũng thích.
Lục Gia Ninh vẫn chưa yên tâm, đợi đến khi hai đứa nhỏ bi bô gọi “papa” mới hoàn toàn an tâm, thật may vì tụi nhỏ vẫn nói được bình thường.
Hai cục bánh giầy ngày càng lớn, Thẩm Yến Quân cũng ngày càng đau đầu.
Trẻ con sức lực dồi dào, hắn lại bận bịu công việc nên tụi nhỏ đương nhiên thân với Lục Gia Ninh hơn, anh trai nắm tay em gái dính lấy Lục Gia Ninh từ sáng đến tối. Sáng sớm bảnh mắt hai đứa đã gõ cửa phòng ba ba đòi ba nhỏ chơi, đến tối hai đứa quấn lấy ba nhỏ như hai con bạch tuộc đòi ngủ chung, kết quả là Thẩm Yến Quân đành lủi thủi ôm gối ngủ một mình.
Thẩm Yến Quân ăn dấm của con, nhân một buổi tối Lục Gia Ninh rảnh rỗi mà đòi lại cho đủ. Sáng hôm sau hắn chưa hết giận hai đứa nhỏ, gọi hai cuộc điện thoại, đuổi hai đứa con ghẻ ra khỏi nhà.
Từ thứ hai đến thứ tư ở nhà ba mẹ Thẩm, thứ năm đến thứ bảy ở nhà ba mẹ Lục, chỉ chủ nhật mới được ở nhà mình.
Lục Gia Ninh không nỡ, nhưng mà có một đứa trẻ to xác nào đó nhất quyết không chịu chia sẻ bà xã của mình với người khác, ngay cả con ruột cũng không được.
Hai bên cha mẹ đương nhiên rất vui vẻ, cháu mình ngoan ngoãn đáng yêu thế này ai mà không thích cơ chứ. Hai anh em bị ba lớn đuổi đi cũng tung tăng chạy theo ông bà về nhà.
Thời gian đó Thẩm Yến Quân không còn cáu kỉnh giận dỗi nữa, Lục Gia Ninh thực sự không hiểu tại sao một người luôn lý trí thành thục sau khi làm ba lại biến thành trẻ con như thế. Cậu không có cách nào khác, chỉ đành ban ngày chạy đi chơi với hai em bé nhỏ, tối về nhà dỗ một em bé lớn.
Hai em bé nhỏ dần dần phát hiện mình không được ở nhà nữa nhưng tụi nó lại không thể ăn vạ. Trước khi bị đưa đi, hai đứa nhỏ sẽ đồng thời tỏ vẻ oan ức làm nũng, bốn bàn tay nhỏ xíu mềm mụp ôm chặt Lục Gia Ninh, hai cái mỏ chu lên “chụt” một phát làm hai má Lục Gia Ninh ướt nhẹp, sau đó rất “hiểu chuyện” nói tạm biệt ba ba rồi chủ động mở cổng nhà, bước từng bước nặng nề lên xe đến nhà ông bà.
Trải qua hai trận “em bé làm nũng”, Lục Gia Ninh không chịu nổi nữa, xin Thẩm Yến Quân cho hai con về nhà.
Dù sao cũng là con ruột của mình, Thẩm Yến Quân cũng không định đuổi tụi nhỏ đi quá lâu, nhưng nếu Lục Gia Ninh đã chủ động mở miệng thì hắn không thể để mất cơ hội quý giá này.
Suốt một tuần liền, Lục Gia Ninh phải mặc đủ loại quần áo tình thú hình con thỏ. Cậu không chịu nổi nữa, bất lực nhắn tin cho mẹ mình: Mẹ! Tại sao lúc con còn bé mẹ lại cho con mặc quần áo hình con thỏ! o(╥﹏╥)o
Mẹ Lục không hiểu chuyện gì, quẳng điện thoại sang một bên rồi chơi cùng hai đứa cháu ngoại đáng yêu.
Thân thể khoan khoái, tâm lý sẽ sảng khoái. Đến thứ sáu, Thẩm Yến Quân lái xe đến nhà ba mẹ Lục đón con về nhà.
Hai đứa nhỏ chạy bạch bạch đi đòi ba nhỏ ôm, nhưng mà tụi nó phát hiện ba nhỏ không cúi người được, lúc ba nhỏ bị ba lớn ôm vào ngực còn đỏ mặt đảo mắt liên hồi. Hai anh em chớp đôi mắt to tròn nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hai anh em bị “cải tạo” một thời gian đã hiểu chuyện hơn nhiều, ban ngày chơi với ba nhỏ, đến tối ngoan ngoan trả ba nhỏ cho ba lớn, thế là từ đó không bị đuổi đi nữa.
– Hết chính văn–