Buổi tối cuối cùng trước khi đi đúng vào ngày trăng tròn. Ánh trăng màu bạc chiếu trên mặt biển rộng lớn, nhẹ nhàng nhấp nhô theo dòng nước như mặt biển đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Lục Gia Ninh kéo tay Thầm Yến Quân ngồi trên bờ cát, cầm camera quay lại cảnh tượng đẹp đẽ này.
Hai người cùng ngồi dưới màn đêm dịu dàng, gió biển như có như không vỗ nhẹ ngoài khơi, Thẩm Yến Quân ôm cậu vào lòng: “Ngày mai chúng ta phải về rồi.”
Lục Gia Ninh gật gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn hắn như có lời muốn nói.
“Không nỡ về?”
Lục Gia Ninh gật đầu, dựa vào ánh trăng khoa tay múa chân:【Ở đây thật thoải mái. Với lại chỉ có hai chúng ta, thật tốt. 】
Thẩm Yến Quân nhẹ nhàng hôn cậu, dán lên môi cậu: “Sau này chúng ta lại đến.”
【Dạ. 】
Lục Gia Ninh ngẩng đầu cười với hắn, đôi mắt cong cong chứa đựng ánh trăng mềm dịu, Thẩm Yến Quân cúi đầu hôn lên mắt cậu. Lục Gia Ninh chủ động ngẩng đầu cao hơn, học theo Thẩm Yến Quân mà liếʍ láp môi dưới của hắn, mυ"ŧ vài cái rồi cẩn thận dò lưỡi vào trong, đuổi theo đầu lưỡi đối phương, quấn lấy ve vuốt không có kỹ xảo gì. Thẩm Yến Quân hoàn toàn giao quyền chủ động cho cậu, mặc cậu dùng kỹ xảo trúc trắc dây dưa cùng mình.
Thẩm Yến Quân ôm cậu, để cậu ngồi lên người mình, nghe người yêu thấp giọng thở dốc. Hắn luồn tay vào quần áo Lục Gia Ninh, ngón tay lướt một đường dọc lên cần cổ mảnh khảnh, vuốt qua xương quai xanh rõ ràng, gió biển cũng phối hợp thổi tung áo cậu, khiến cả hai cảm thấy thoải mái lạ thường.
Thẩm Yến Quân nghiêng đầu hôn lên hầu kết run rẩy của người trong ngực, đầu lưới xấu xa liếʍ mạnh một nhát, Lục Gia Ninh bất ngờ rêи ɾỉ, thứ nào đó phồng lên đè vào bụng dưới của cậu. Lục Gia Ninh đỏ mặt giãy dụa muốn đứng dậy, cơ thể hơi run vô tình dâng ngực lên trước mặt Thẩm Yến Quân, vạt áo mỏng bị hắn dứt khoát kéo lên, nhét vào miệng: “Ninh Ninh, cắn chặt.”
Lục Gia Ninh liều mạng lắc đầu, đang ở bên ngoài đó! Cậu cố gắng ra hiệu:【Không được! Chúng ta về đi.】
Thẩm Yên Quân cắn ngón tay cậu, không cho cậu phản đối, đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ ngón tay thon dài, hai hàm răng nhẹ nhàng day day. Lục Gia Ninh gấp sắp khóc mất, cậu cố gắng rút tay ra xin hắn trở về nhưng Thẩm Yến Quân lại nhất quyết đòi ở đây, hắn không cho cậu cơ hội trốn tránh.
Thẩm Yến Quân hôn môi cậu một cái, dụ dỗ: “Bảo bối, anh muốn em, ngay bây giờ.”
Bốn phía tĩnh lặng, ánh trăng mờ ảo là nguồn sáng duy nhất, bên tai là tiếng thở dốc của Thẩm Yến Quân và tiếng sóng biển rì rào như đang ủng hộ hắn, không gian rộng lớn khiến Lục Gia Ninh càng thêm xấu hổ không muốn nghe theo, cầu xin hắn về phòng.
Thẩm Yến Quân cố ý thăm dò em bé quen thuộc, quen cửa quen nẻo ve vuốt đủ nơi nhạy cảm trên người cậu, Lục Gia Ninh đã có cảnh giác định tránh đi nhưng bên dưới lại phản bội cậu, phồng lên một cục.
“Bảo bối, bây giờ chỉ có hai ta, anh muốn em, ở đây.”
Hắn ngẩng đầu cắn chặt đầu nhũ nhạy cảm, liếʍ láp gặm mυ"ŧ trêu chọc cậu, Lục Gia Ninh không chịu đựng được, Thẩm Yến Quân còn hiểu rõ cơ thể này hơn cả cậu, chẳng bao lâu đã thành công biến cậu thành một bãi nước mềm nhũn.
Thẩm Yến Quân cuốn phần áo vừa bị tuột, nhét vào miệng cậu, dỗ dành cậu cắn chặt, còn hắn thoải mái hôn hít lên da thịt đang phơi bày trước mắt. Dấu vết mấy ngày trước vẫn còn mờ mờ, Thẩm Yến Quân như biến thành thợ săn đang đánh dấu con mồi, môi lưỡi di đến đâu là để lại dấu hôn đến đó.
Hắn hơi gập chân, để Lục Gia Ninh ngồi dựa vào đùi mình, cách lớp vải vóc xoa nắn thứ đã cứng lên của cậu, một lúc sau đũng quần đã ướt một mảng. Khí hậu trên đảo ấm áp thoải mái, hai người đều mặc quần áo cộc, Thẩm Yến Quân luồn tay từ dưới quần đùi sờ trực tiếp lên nó, lúc đầu chậm rãi tuốt động, rồi dần tăng nhanh tốc độ. Hắn vén ống quần Lục Gia Ninh lên, kéo nó ra ngoài, ngón tay nhanh chóng trêu đùa, gãi nhẹ lên đầu nấm đo đỏ. Kɧoáı ©ảʍ cuốn Lục Gia Ninh vào vòng xoáy, cậu không nhịn được há miệng thở dốc, vạt áo rơi xuống, che kín tay Thẩm Yến Quân, du͙© vọиɠ tích lũy bị hắn nắn nắn thêm vài cái rồi phụt bắn.
Tay Thẩm Yến Quân dính đầy chất lỏng trắng đυ.c, hắn lau lên miệng nhỏ e ấp bên dưới, ngón tay linh hoạt đảo quanh, chen vào mấy lần đã đủ để mở rộng đoá cúc mềm.
Hắn kéo tay Lục Gia Ninh thò vào quần mình, hai người đã làm rất nhiều lần rồi nhưng hắn hiếm khi để Lục Gia Ninh dùng tay giúp hắn, Lục Gia Ninh mới đυ.ng tới thứ căng phồng kia đa rụt tay về như bị bỏng.
Thẩm Yến Quân lại kéo tay cậu, dụ dỗ cậu nắm lấy nó. Quá lớn, lần nào làm xong Lục Gia Ninh cũng không thể tin nổi thứ to đùng như thế lại vừa với cái miệng be bé phía sau của mình, một tay cậu cầm không hết, cố gắng học theo Thẩm Yến Quân, hai tay nắm lấy nó tuốt động. Hai người đang ở bên ngoài, cảm giác mới lạ kí©h thí©ɧ Thẩm Yến Quân thở dốc, Lục Gia Ninh biết phản ứng của hắn là do cậu mang lại, xấu hổ vô thức nắm hơi chặt tay, cậu cảm nhận được thứ trong tay hơi giật giật, thậm chí còn lớn hơn khi nãy một chút, thả tay ra nhìn Thẩm Yến Quân, không biết phải làm sao.
Thẩm Yến Quân ôm lấy eo cậu: “Bảo bối, ngồi lên.”
Mặt của Lục Gia Ninh nóng đến mức có thể rán chín trứng, cậu chưa bao giờ làm chuyện này, sau khi kết hôn cậu luôn nằm dưới, bị chồng đè lên trên mãnh liệt đòi hỏi, như thế đã đủ khiến cậu thẹn thùng không thôi. Bây giờ hai người ngồi kề nhau, lại đang trong tình trạng ngại ngùng thế này, cậu làm sao có thể làm theo lời hắn được.
Thẩm Yến Quân nhìn ra cậu đang xoắn xuýt, giả vờ yếu thế: “Bảo bối, anh nhịn rất khó chịu, một lần thôi được không?”
Lục Gia Ninh không chống đỡ được Thẩm Yến Quân như vậy, do dự chạm vào phía sau, ngồi lên cây gậy chọc trời, tư thế này khiến nó ngay lập tức đâm vào nơi sâu nhất, cũng khiến Lục Gia Ninh ngay lập tức phát ra tiếng rên rĩ. Thẩm Yến Quân được Lục Gia Ninh thỏa mãn, thúc hông lên xuống âi yếm người yêu, Lục Gia Ninh chống hai tay lên vai hắn, thân thể bị bên dưới điên cuồng đâm thọc nảy lên hạ xuống, mỗi lần xâm nhập càng đâm sâu hơn lần trước. Lục Gia Ninh cảm giác mình sắp bị xuyên thủng, uốn éo người muốn tránh đi lại bị Thẩm Yến Quân giữ chặt eo không thể động đậy.
Thấy phản ứng của cậu, Thẩm Yến Quân ngừng lại, dùng giọng trầm thấp hỏi Lục Gia Ninh: “Không chịu nổi sao? Ninh Ninhnh.”
Lục Gia Ninh đỏ mắt gật đầu.
“Thế Ninh Ninh tự động được không?” – Vừa nói, hắn vừa đỉnh lên điểm mẫn cảm của cậu.
Lục Gia Ninh không thể làm gì khác hơn là đáp lại, hai tay chống trước ngực Thẩm Yến Quân, chậm rãi cử động. Mỗi lần ma sát cậu đều không nhịn được mà ưm ưm mấy tiếng, dần dần không chống đỡ nổi mà nằm nhoài trên người Thẩm Yến Quân, Thẩm Yến Quân lại được nắm quyền chủ động, nhanh chóng đâm xuyên khe hẹp bé nhỏ, đè lên điểm mẫn cảm của cậu mấy lần, kí©h thí©ɧ Lục Gia Ninh chảy ra nước mắt sinh lý, Thẩm Yến Quân lại nặng nề rút ra cắm vào mấy lần mới thỏa mãn giao binh.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào nơi sâu nhất trong huyệt đạo, rót đầy nó, một lúc lâu sau Thẩm Yến Quân mới kéo khúc thịt nửa mềm ra khỏi nơi đó, yêu thương hôn Lục Gia Ninh một cái, ôm người yêu vào trong ngực, đợi cậu bình tĩnh một chút rồi mới ôm cậu về phòng.