Ngày thứ sáu ở đây cũng là sinh nhật của Thẩm Yến Quân, mấy ngày này Lục Gia Ninh luôn nghiên cứu thực đơn, muốn chuẩn bị cho hắn một bữa tiệc lớn.
Cậu cố ý đi mua nhiều đồ ăn, rồi đến một cửa hàng trang sức mua một vài món, cậu muốn chuẩn bị một bữa tối lãng mạn bên ánh nến.
Thẩm Yến Quân muốn giúp cậu nhưng bị từ chối, đành phải ôm sách ra phòng khách đọc một mình.
Vất vả cả một buổi chiều mới xong, mặc dù cậu không hay xuống bếp nhưng kỹ năng nấu nướng cũng không đến nỗi nào.
Thẩm Yến Quân khen cậu nấu ngon, Lục Gia Ninh đỏ mặt đưa quà cho hắn. Là một đôi nút áo đặt riêng, nó mang theo vẻ trầm ổn hào phóng giống Thẩm Yến Quân. Sau này, mỗi lần Thẩm Yến Quân dùng nó cũng như cậu đang ở bên cạnh cùng hắn làm việc.
Thẩm Yến Quân nói hắn cực kì thích món quà này, hắn cẩn thận cất nó đi, kéo Lục Gia Ninh ngồi lên đùi mình hôn một cái.
Lục Gia Ninh vui vẻ cười với hắn, rồi đột nhiên cậu nhớ ra gì đó, đỏ mặt ra hiệu:【Còn một món quà nữa, nhưng phải đợi em chuẩn bị mới tặng cho anh được.】
“Hả? Là cái gì?”
【Bây giờ không nói được, đợi em tắm xong sẽ cho anh biết.】
Từ chối lời đề nghị tắm chung của Thẩm Yến Quân, Lục Gia Ninh hơi hốt hoảng chạy vào phòng tắm.
Trước khi tới đây, cậu đã lén lút lấy một chiếc áo sơ mi của Thẩm Yến Quân, nhét tít trong góc hành lý.
Ngày hôm nay vừa là trăng mật, vừa là sinh nhật, Lục Gia Ninh không muốn tặng một món quà bình thường, cậu muốn tặng chồng một món quà thật đặc biệt.
Thế nên cậu đã cố ý search “Sinh nhật chồng nên tặng gì”, đọc xong câu trả lời nhiều tim nhất thì mặt cậu đã đỏ như trái cà chua.
ID Bồ hỏi đúng người rồi đó: Chị em phải chủ động lên! Mặc áo sơ mi của chồng, tay cầm một ly rượu vang đỏ lắc lư trước mặt chồng, uống một ngụm rồi ôm người ta hôn một cái, sau đó ~~ chị em tự hiểu rồi đó ~~
Lục Gia Ninh tắm xong, đẩy Thẩm Yến Quân vào phòng tắm, nói là cậu phải chuẩn bị một chút, đợi hắn tắm xong sẽ đưa món quà chính thức cho hắn.
Thẩm Yến Quân có cảm giác mình sẽ cực kỳ thích món quà này.
Thẩm Yến Quân thay xong đồ ngủ, nghe thấy tiếng đàn phát ra từ phòng khách. Hắn nghe một lúc mới nhận ra đây là bản nhạc mà mình đã đánh trong ngày cầu hôn Lục Gia Ninh. Hắn đi ra ngoài, thấy Lục Gia Ninh mặc một chiếc áo sơ mi ngồi bên đàn piano sát đất. Lục Gia Ninh ngồi thẳng người, cần cổ trắng nõn hơi cúi xuống, mái tóc đen mềm mại ôm lấy gương mặt xinh đẹp, ngón tay như đang bay lượn trên phím đàn, ánh đèn mờ ảo chiếu vào người cậu, giống như một chàng hoàng tử đáng yêu cao quý. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là chàng hoàng tử này phải mặc quần áo tử tế.
Thẩm Yến Quân đến gần mới phát hiện Lục Gia Ninh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, hai chân trắng nõn lộ ra ngoài. Hắn dừng lại, hít sâu một hơi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Yến Quân, tiếng đàn của Lục Gia Ninh trở nên hơi loạn, đột ngột kết thúc bản nhạc này. Cậu chậm rãi đứng dậy, xoay người lại. Thẩm Yến Quân nhìn áo mà cậu mặc vô cùng quen mắt, dài đủ che mông cậu. Đây rõ ràng là áo hắn thường mặc đi làm, Lục Gia Ninh còn cố ý không gài vài nút, để lộ xương quai xanh và phần ngực lấp ló phía sau.
Lục Gia Ninh bưng ly rượu đỏ đã chuẩn bị sẵn, cậu căng thẳng hơi run tay. Thẩm Yến Quân nhìn cậu, ánh mắt du tẩu khắp thân thể cậu, Lục Gia Ninh uống một ngụm rượu, cậu định học theo cách mà trên mạng đã dạy, nhưng vì căng thẳng mà lỡ uống một ngụm hơi to, bị sặc. Cậu che miệng ho khan, rượu đỏ tràn ra khóe miệng, chảy xuống cổ, xuống ngực, thấm đỏ áo sơ mi, lại tiếp tục chạy dài xuống dưới.
Ánh mắt Thẩm Yến Quân tối sầm lại, hắn bước lên, kéo Lục Gia Ninh hôn môi. Lục Gia Ninh vẫn chưa thở được, bị hắn kí©h thí©ɧ xâm chiếm mạnh mẽ, đầu lưỡi hắn tham lam liếʍ từng nơi trong khoang miệng cậu, Lục Gia Ninh bị hôn đến choáng váng. Cậu dần dần không đứng vững được, ly rượu trong tay cũng không cầm chắc, đổ hết lên người mình.
Thẩm Yến Quân bỏ qua môi lưỡi cậu, mưa hôn dày đặc rơi lên cần cổ trắng nõn của cậu. Nơi đó còn sót lại vết rượu, hắn thuận theo đường rượu đỏ hôn dịch xuống dưới, nhẹ nhàng liếʍ láp, cắи ʍút̼ xương quai xanh của cậu. Hắn mυ"ŧ mạnh một cái lên xương quai xanh, Lục Gia Ninh giật mình trợn mắt há miệng, Thẩm Yến Quân hơi ngừng lại, vùi đầu vào cổ cậu, hơi thở nóng bỏng nhuốm mùi tìиɧ ɖu͙© phả lên cổ cậu: “Bảo bối, đây là quà mà em nói à?”
Lục Gia Ninh gật gật đầu.
“Anh thật sự rất thích, cảm ơn bảo bối.” – Nói xong, cách một lớp áo sơ mi, hắn nhẹ nhàng nghiền ép hạt nhũ trước ngực cậu, Lục Gia Ninh bị đau lùi về sau lại bị Thẩm Yến Quân ôm chặt. Đầu nhũ của cậu vô cùng mẫn cảm, mới đυ.ng chạm một chút mà bên dưới đã có phản ứng.
Thẩm Yến Quân tha cho một đầu v* đã sưng đỏ, chuyển sang hành hạ bên còn lại. Đầu lưỡi hắn vòng quay hạt đậu, một ngón tay thăm dò cái miệng nhỏ phía sau của Lục Gia Ninh. Kết hôn mấy năm, thân thể của cậu đã bị hắn dạy dỗ thành quen, mới xoa nắn đâm chọc mấy lần mà bên dưới đã ướŧ áŧ mềm mại, thứ cứng rắn phía trước không được quan tâm cọ lên người Thẩm Yến Quân đòi hỏi.
“Bảo bối sốt ruột?”
Lục Gia Ninh nào có mặt mũi mà thừa nhận.
Cậu không thừa nhận, Thẩm Yến Quân không sờ mó theo ý cậu.
Phía trước của Lục Gia Ninh cứng khó chịu, lại không có mặt mũi xin hắn hắn, định tự sờ sờ. Tay cậu vừa cử động đã bị Thẩm Yến Quân trói ra sau lưng. Lục Gia Ninh gầy hơn hắn nhiều, so với Thẩm Yến Quân chẳng khác nào kiến với voi, một tay của hắn đã trụ được hai tay cậu.
Lục Gia Ninh càng lúc càng khó chịu, nức nở nhìn Thẩm Yến Quân cầu xin.
“Bảo bối, muốn anh giúp em không?”
Lục Gia Ninh vội vàng gật đầu, thân thể cậu bị hắn dạy dỗ mẫn cảm vô cùng, mới đó mà qυყ đầυ đã run rẩy rỉ ra chút dịch trắng. Thẩm Yến Quân túm chặt nó, Lục Gia Ninh không nhịn được mà run lên. Thẩm Yến Quân dùng ngón tay cọ lên qυყ đầυ cậu, thân thể Lục Gia Ninh như bị một dòng điện xẹt qua, một trận tê dại đánh thẳng lên não. Thẩm Yến Quân tiếp tục ve vuốt, Lục Gia Ninh bị hắn sờ rêи ɾỉ thở dốc, nhưng cậu vẫn rất xấu hổ, cắn môi cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh dâʍ đãиɠ này.
“Không được cắn.” – Thẩm Yến Quân kề sát môi cậu, lưỡi hắn đẩy hàm răng đang cắn môi dưới của cậu ra, luồn vào trong, trêu chọc hàm trên, cái lưỡi dài đột ngột thọc sâu vào miệng cậu. Hai người kịch liệt hôn môi, lúc tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc.
Thẩm Yến Quân không trói tay Lục Gia Ninh nữa, Lục Gia Ninh nhũn chân vội túm lấy áo hắn, miệng huyệt bên dưới chảy ra dịch lỏng trong suốt, ngón tay vừa lui ra, chất lỏng nhanh chóng chảy xuống dưới.
Thẩm Yến Quân đóng nắp đàn, bế cậu ngồi lên đó. Cự vật cực nóng đè lên miệng nhỏ đói khát bên dưới của Lục Gia Ninh. Hắn cầm tay cậu cởϊ qυầи của mình, gậy th*t bật thẳng ra đập mạnh lên mông cậu.
Hắn cố ý không tiến công mà chậm rãi cọ lên đùi trong của Lục Gia Ninh, trêu ngọc người dưới thân không ngừng run rẩy. Thẩm Yến Quân cúi người cắn lên lưng cậu, bảo bối của hắn gầy quá, hắn không nhịn được cắn mạnh hơn. Lục Gia Ninh bị đau ngẩng đầu lên, tay Thẩm Yến Quân vẫn đang trêu đùa cậu em của Lục Gia Ninh, phía sau bị hắn chậm rãi lướt qua, ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Cậu nhìn Thẩm Yến Quân, đôi mắt xinh đẹp ươn ướt đỏ bừng, chóp mũi hồng hồng thở dốc. Thẩm Yến Quân dừng cắn, đổi thành liếʍ láp, kết thúc bằng một nụ hôn âu yếm.
Hắn kề sát bên tai Lục Gia Ninh: “Có muốn anh vào không?”
Tìиɧ ɖu͙© đã kéo lý trí của Lục Gia Ninh xuống đáy, không còn xấu hổ ngượng ngùng, cậu vội gật đầu, chủ động nhích mông về phía hắn đòi hỏi.
Lục Gia Ninh chủ động khiến Thẩm Yến Quân cực kỳ thích, hắn nắm cằm cậu hôn say sưa, từ từ đâm gậy sắt nóng rực vào miệng nhỏ, ma sát vách thịt chặt khít. Không có cách trở của bαo ©αo sυ, cảm giác tiếp xúc trực tiếp này càng thêm kí©h thí©ɧ, Thẩm Yến Quân thoải mái tăng tốc, mỗi lần đυ.ng chạm đều đâm vào điểm mẫn cảm của Lục Gia Ninh, cậu cũng thỏa mãn nghiêng đầu thở hổn hển.
Người phía sau còn cố ý rút cả cây ra, lỗ nhỏ đang ăn no đột nhiên trống rỗng, Lục Gia Ninh cố gắng dâng mông cao lên tìm kiếm đồ ăn, miệng đói run rẩy đóng mở đòi hỏi. Thẩm Yến Quân đè eo cậu xuống, đâm phập một nhát vào trong, lần này hắn dùng sức quá mạnh, đâm sâu vào nơi thịt huyệt chật hẹp.
Người phía sau lại cố ý rút cả cây ra, kɧoáı ©ảʍ biến mất trong nháy mắt khiến người cảm thấy trống vắng. Lục Gia Ninh không nhịn được tiếp tục chủ động dâng mông lên. Con mồi tự đưa đến miệng đương nhiên phải ăn sạch sẽ, Thẩm Yến Quân cố định eo Lục Gia Ninh, thúc thẳng vào trong, từng cú nhấp hông càng lúc càng mạnh, càng lúc càng sâu. Tốc độ của hắn quá nhanh, người bên dưới bị đâm xóc nảy lên xuống, cả người run rẩy sung sướиɠ, trong miệng không ngừng thở dốc rêи ɾỉ.
Miệng nhỏ tự phân bố chất lỏng da^ʍ mĩ, chảy ra ngoài, bị cự vật đẩy vào trong rồi lại trào ra, ướt dầm dề. Thẩm Yến Quân ôm eo Lục Gia Ninh, để cậu tựa lưng vào ngực mình, mỗi một lần đâm vào lại càng sâu hơn, đâm đến tận cùng bên trong. Lục Gia Ninh không nhịn được, cậu muốn bắn, lắc đầu nức nở cầu xin.
“Bảo bối muốn bắn?” – Thẩm Yến Quân hỏi cậu, giọng hắn khàn đi vì bị tìиɧ ɖu͙© chi phối.
Lục Gia Ninh ưm ưm gật gật đầu rồi lại lắc đầu.
Thẩm Yến Quân khẽ cười cắn chặt vành tai Lục Gia Ninh: “Sợ làm bẩn đàn?”
Tâm tư bị đâm thủng nhưng bây giờ cậu không quan tâm xấu hổ gì nữa. Thẩm Yến Quân không có ý định dừng lại, thậm chí còn cố ý chọc vào điểm mẫn cảm của cậu. Lục Gia Ninh sắp không nhịn được nữa, chỉ có thể quay đầu cầu xin hắn buông tha cho cậu.
Cố gắng nhịn bắn khiến mắt Lục Gia Ninh bị phủ kín một tầng hơi nước, cậu lấy lòng quay đầu lại chủ động hôn môi Thẩm Yến Quân, ngón tay run run không ngừng vuốt nhẹ cánh tay Thẩm Yến Quân. Ngay khi cậu không chịu đựng được nữa, hắn bế cậu lên, xoay người, chất lỏng trắng đυ.c phụt lên sàn nhà.
Lục Gia Ninh dường như không chống đỡ nổi nữa, nghiêng về phía trước, mà Thẩm Yến Quân cũng không buông bàn tay đang nắm hông cậu, hai cánh tay vững vàng giữ chặt cậu đi về phía ghế sofa. Hắn không rút ra, vừa đi vừa cố tình đỉnh lên trên. Hắn để Lục Gia Ninh chống tay trên thành ghế, điên cuồng mài ép điểm mẫn cảm của cậu, ngón tay bóp véo đầu v* đáng yêu, lúc thì xoa nắn, lúc lại giật thẳng lên trên. Bên dưới của Lục Gia Ninh vừa mềm lại bị hắn làm cho cứng lên, Thẩm Yến Quân cười cười trêu đùa mã mắt cậu, cắn lên tai cậu, giọng điệu mang theo mê hoặc khó cưỡng: “Bảo bối, đợi anh.”
Nói xong, bên dưới gia tăng tốc độ cắm vào rút ra, kɧoáı ©ảʍ khiến Lục Gia Ninh như ngâm mình trong cơn thủy triều tìиɧ ɖu͙©, thân thể cậu lay động không ngừng theo động tác của Thẩm Yến Quân, da cậu đã bị tìиɧ ɖu͙© hun đỏ, mơ hồ ngẩng đầu để Thẩm Yến Quân điên cuồng đòi hỏi, khóe miệng tràn ra chất lòng trong suốt.
Tất cả những thứ này đồng loạt kí©h thí©ɧ Thẩm Yến Quân, thứ đang hành hạ người yêu lại lớn hơn một vòng. Thẩm Yến Quân rút nó ra, cầm nó xoa vòng quanh lỗ huyệt đỏ bừng vừa bị hắn khai phá, miệng huyệt mấp máy co rút theo sự di chuyển của đầu nấm to bự, Lục Gia Ninh ngứa ngáy run rẩy, Thẩm Yến Quân cười đâm thật mạnh vào trong, một dòng điện nhỏ như truyền từ bên dưới lên não của hai người, hắn nhanh chóng đâm thêm mấy cái, xoa nắn bé trai của Lục Gia Ninh, hai người cùng nhau phóng thích. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào sâu trong Lục Gia Ninh, cậu mất sức dự vào l*иg ngực Thẩm Yến Quân. Một lúc sau, gậy th*t nửa mềm bị rút ra, miệng huyệt mấp máy yếu ớt, chất lỏng trắng đυ.c đã bị một chất lỏng trong suốt khác hòa lẫn chảy ra ngoài, trượt xuống đùi, xuống chân, cuối cùng đáp xuống sàn nhà.
Cường độ yêu quá cao khiến Lục Gia Ninh như bị ngâm trong thùng nước, khắp người dính nhớp không biết mồ hôi hay thứ gì, áo sơ mi ướt nhẹp, bị vò nhăn nhúm.
Thẩm Yến Quân hôn hai má Lục Gia Ninh, cúi người bế cậu lên: “Bảo bối, món quà này anh rất thích, cảm ơn em.”
Lục Gia Ninh nhớ lại lúc mình trẻ con câu dẫn người ta, xấu hổ vùi mặt vào vai Thẩm Yến Quân.
Thẩm Yến Quân ôm người vào lòng, để Lục Gia Ninh dựa lên người mình, ôm cậu vào phòng tắm.
Ngón tay luồn vào miệng nhỏ đang ngậm đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, chất lỏng trắng đυ.c theo động tác của hắn chảy ra ngoài. Lục Gia Ninh xấu hổ khiến hắn nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cậu. Ngón tay đâm vào rút ra, đảo quanh đoá cúc nhăn đang xấu hổ co rút, Lục Gia Ninh thở hổn hển, nước nóng từ vòi sen khiến cánh cửa thủy tinh nổi lên một tầng hơi nước.
Thẩm Yến Quân rút ngón tay ra, xoay người để Lục Gia Ninh đối mặt với mình, hắn hôn lên bờ môi đã sưng đỏ, liếʍ láp mυ"ŧ nó vào, đầu lưỡi lướt qua hàm trên của cậu, một tay sờ mó khắp thân thể ướt sũng nóng bỏng của cậu. Hai bé chim vừa hót lại lần nữa đứng lên, chọc đầu vào nhau.
Thẩm Yến Quân tựa đầu vào hõm vai Lục Gia Ninh, một tay giữ eo cậu, một tay nắm hai thằng em tuốt động. Lục Gia Ninh chưa bao giờ trải qua cảm giác mới lạ như vậy, thở hổn hển ôm lấy cổ Thẩm Yến Quân, miệng huyệt bị kí©h thí©ɧ cũng mấp máy đóng mở, hiện tại nó có thể ăn luôn một cây xúc xích khổng lồ. Thẩm Yến Quân dường như cảm nhận được nó, dừng lại một chút rồi đâm mạnh vào đoá cúc mềm mại. Lục Gia Ninh hít sâu một hơi, đôi mắt ướt nhẹp đỏ bừng nhìn Thẩm Yến Quân, hắn mềm lòng, nghĩ rằng cậu sẽ giãy dụa không cho, ai ngờ đứa nhỏ này lại ngoan ngoãn ôm lấy hắn, ngầm cho phép hắn làm tiếp.
Bộ dáng ngoan ngoãn thuận theo này khiến Thẩm Yến Quân mềm lòng, nhẹ nhàng yêu cậu. Môi chạm môi, thân hình dính sát vào nhau, Thẩm Yến Quân nhẹ nhàng vuốt ve khắp người cậu.
Thẩm Yến Quân hiểu rất rõ thân thể Lục Gia Ninh, mỗi một điểm mẫn cảm đều do hắn bỏ công ra khai quật, thế nên hắn vừa đυ.ng đến, Lục Gia Ninh như bị dòng điện nhỏ kí©h thí©ɧ run rẩy cả người.
Thẩm Yến Quân đè cậu lên tường, Lục Gia Ninh đang nóng bừng vì bị lửa tình thiêu đốt, bỗng nhiên áp lưng lên bức tường mờ hơi nước, dù nó bị nước nóng chảy vào vẫn khiến cậu rùng mình, không nhịn được tiến về phía trước tìm nguồn nhiệt.
Cậu chủ động dính lấy khiến Thẩm Yến Quân thoả mãn nở nụ cười, bắt đầu hành động mãnh liệt, gia tăng tốc độ tiến công. Hắn cố ý đâm vào điểm mẫn cảm của Lục Gia Ninh, ngực cậu gấp gáp phập phồng theo nhịp thở, ngước đầu chịu đựng. Thẩm Yến Quân cúi đầu hôn hầu kết Lục Gia Ninh, liếʍ láp khẽ cắn một cái, Lục Gia Ninh quên cả nuốt, nước dãi chảy dọc theo khóe miệng trườn xuống cổ, hai gò má đỏ ửng, khắp người đều có vết tích được người yêu thương, cảnh tượng da^ʍ mỹ tột cùng.
Nước mắt Lục Gia Ninh vô thức rơi xuống, hoà với nước nóng từ vòi sen, cậu giơ tay che mắt, dường như làm vậy cậu có thể trốn tránh tình trạng xấu hổ của mình. Cậu bị Thẩm Yến Quân hung bạo đưa đẩy, mà thân thể cậu lại không tự chủ, chủ động nghênh hợp. Tại sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy chứ, cậu khóc lóc lắc đầu, Thẩm Yến Quân quyết giả mù giả điếc đến cùng, mỗi lần đều cố ý đâm vào nơi sâu nhất, kɧoáı ©ảʍ sắp khiến Lục Gia Ninh phát điên. Va chạm một hồi, Lục Gia Ninh nức nở bắn lên bụng Thẩm Yến Quân.
Hậu huyệt bởi vì bị cao trào kí©h thí©ɧ cũng kịch liệt co rút, bọc chặt Thẩm Yến Quân, Thẩm Yến Quân kề sát tai cậu, thầm thì: “Bảo bảo, tuần trăng mật này sinh cho anh một đứa nhỏ.”
Thanh âm khàn khàn nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, mang theo sức mê hoặc trí mạng, Lục Gia Ninh mềm lòng gật đầu đồng ý.
Từng nụ hôn nhỏ vụn rơi lên cổ Lục Gia Ninh, Thẩm Yến Quân nhanh chóng đâm thêm mấy cái, ôm chặt người yêu vào lòng, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu trong cơ thể Lục Gia Ninh.
Tìиɧ ɖu͙© qua đi, Lục Gia Ninh giơ tay thôi cũng mỏi, đành để người kia ôm cậu đi tắm rửa rồi bế cậu lên giường ngủ.
Thẩm Yến Quân dọn dẹp xong xuôi mới lên giường, đồng hồ đã chỉ 00:03, quả là sinh nhật khó quên. Thẩm Yến Quân thỏa mãn hôn bé ngoan Lục Gia Ninh, ôm cậu vào lòng cùng ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lục Gia Ninh cảm giác như cơ thể này không phải của mình nữa, nhúc nhích một chút đã đau ê ẩm khắp người.
Thẩm Yến Quân vào phòng, thấy cậu đã tỉnh, hắn ngồi lên giường ôm cậu vào lòng, hôn lên đầu cậu: “Bảo bối vất vả rồi.”
Lục Gia Ninh không biết trả lời như thế nào, cậu nhích lại gần hắn hơn. Mặc dù tối qua bị hắn lăn qua lăn lại mệt gần chết nhưng cậu không giận, dù sao cũng do cậu khơi mào trước.
Lục Gia Ninh quá ngoan khiến Thẩm Yến Quân hơi đau lòng, tất cả những thứ này là do hắn làm, hắn đau lòng nhưng không hề hối hận. Lục Gia Ninh quyến rũ như thế, nếu hắn có thể khống chế mới là có vấn đề.
Một lúc sau có tiếng động dưới lầu, hình như có tiếng người đang nói chuyện. Cậu giật mình tránh khỏi Thẩm Yến Quân, hôm nay là ngày Paul thuê người tới dọn dẹp. Cậu vừa định đứng dậy, cả người lại đau nhức ngã về chỗ cũ, cậu đành dùng ngôn ngữ kí hiệu hỏi hắn:【Họ đến quét dọn ạ?】
Biết Lục Gia Ninh đang nghĩ gì, Thẩm Yến Quân cười trả lời: “Đến hơn một tiếng rồi.”
Lục Gia Ninh nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trong phòng khách, trên sàn nhà, trên ghế vẫn còn chứng cứ phạm tội da^ʍ mỹ, Luc Gia Ninh không còn mặt mũi nào nhìn người khác mất. Nếu bây giờ có một cái hố, cậu chắc chắn sẽ không do dự mà chui vào đó.
Cậu chống tay lên ngực Thẩm Yến Quân, bò vào một góc giường, trùm chăn biến thành một cục bông, hôm nay cậu sẽ trốn trong đây, không cho người khác nhìn thấy mình.
Thẩm Yến Quân hiểu cậu, bật cười, giơ tay túm người ra khỏi chăn: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được động một tí là chạy trốn. Chui trong chăn có ngộp thở không hả!”
Lục Gia Ninh lắc đầu, lấy tay che mặt. Cậu không ngộp thở, cậu mất mặt, vô cùng mất mặt.
Thẩm Yến Quân kéo tay cậu xuống, nắm chặt nó: “Ninh Ninh ngốc, không ai thấy mấy thứ đó đâu, anh đã dọn sạch sẽ rồi.”
Lục Gia Ninh kinh ngạc nhìn hắn khiến Thẩm Yến Quân bật cười: “Làm sao anh nỡ cho người khác nhìn thấy đồ vật của bảo bối nhà anh chứ.”
Lục Gia Ninh đỏ mặt cúi đầu.
Tối hôm qua Thẩm Yến Quân đã lau sạch chất lỏng đáng ngờ, quần áo dính rượu và tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng bị hắn bọc kín vứt vào thùng rác, còn cần thận vứt thêm trên mấy bọc rác bình thường lên trên.
Hắn hiểu rõ Lục Gia Ninh, nếu mấy thứ này bị người khác nhìn thấy, e là đứa nhỏ nhà hắn sẽ trốn đi mấy ngày mất. Nhưng mà hắn vẫn muốn trêu cậu, nhiều năm rồi mà hắn vẫn chưa nhìn đủ Lục Gia Ninh khi ngại ngùng xấu hổ, hắn thích dáng vẻ đáng yêu ấy của cậu.
Dỗ dành nửa ngày trời mới được ôm người đi rửa mặt, Lục Gia Ninh vẫn không chịu ra khỏi phòng ngủ. Trên người cậu còn đầy dấu vết của đêm qua, mặc áo cao cổ cũng không che hết được. Thẩm Yến Quân chỉ có thể đợi người dưới tầng đi hết rồi mới ôm cậu xuống ăn trưa.