Lại đến cuối tuần, Thẩm Yến Quân đưa Lục Gia Ninh về nhà ba mẹ Thẩm.
Lục Gia Ninh vừa hoàn thành tiểu luận tốt nghiệp, nhờ vào thành tích xuất sắc mà được một công ty nổi tiếng mời đến làm việc.
Công việc của cậu khá tự do, mỗi tuần đến công ty một ngày, còn lại đều làm việc ở nhà.
Mặc dù là làm việc ở nhà nhưng không hề dễ dàng như mọi người nghĩ, cậu gần như dành cả ngày để làm việc, mà đối với một người làm nghệ thuật, linh cảm là thứ quan trọng nhất, mỗi lần linh cảm xuất hiện thì dù đang làm gì cậu cũng sẽ dừng lại làm việc.
Lục Gia Ninh thích vẽ vời, thích sáng tác, cậu cũng thích ở nhà, thích làm việc trong ngôi nhà nhỏ của cậu và Thẩm Yến Quân, thế nên cậu rất thích công việc này.
Cuối tuần hai người sẽ về nhà ba mẹ Thẩm hoặc ba mẹ Lục chơi cả ngày.
Vừa ăn cơm trưa xong, ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa kính chiếu lên người, Lục Gia Ninh ngồi cạnh Thẩm Yến Quân xem TV.
Mùa đông dễ khiến người ta mệt mỏi, mà tối hôm qua cậu bị Thẩm Yến Quân dằn vặt rất lâu, bây giờ mới xem được một chút đã dựa lên vai hắn ngủ thϊếp đi.
Thẩm Yến Quân đỡ cậu nằm lên đùi mình, cầm tấm thảm bên cạnh đắp cho cậu, xoa xoa mái tóc rối của cậu.
Lục Gia Ninh trời sinh mặt non, bây giờ đã sắp 23 rồi mà vẫn như học sinh cấp ba.
Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, hàng mi dài cong cong, dưới ánh nắng cậu như búp bê sứ mỏng manh dễ vỡ khiến người ta muốn ôm vào lòng bảo vệ thật tốt.
Ba mẹ Thẩm đi tới bên cạnh, ngồi xuống ghế sofa.
“Gia Ninh đang ngủ à?” – Mẹ Thẩm nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Yến Quân gật gật đầu, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: “Tối hôm qua em ấy hơi mệt.”
“Gia Ninh thân thể yếu đuối, hai đứa phải chú ý một chút, đừng làm gì quá đáng.” – Mẹ Thẩm không nhịn được trách cứ, mặc dù ban đầu họ hơi phản đối chuyện của hai người, nhưng Lục Gia Ninh ngoan ngoãn thế này ai mà không thích được. Vả lại, Thẩm Yến Quân thực lòng yêu cậu, người làm cha mẹ đương nhiên không phản đối nữa, tiếp xúc lâu dần, hai người còn có xu hướng thiên vị Lục Gia Ninh.
Thẩm Yến Quân gật đầu đáp lại.
Mấy người trầm mặc ngồi nhìn TV một lát.
Ba Thẩm đột nhiên mở miệng: “Chuyện lúc trước con đã nghĩ xong chưa? Hai đứa nên có một đứa con, khoa học kỹ thuật bây giờ cũng rất phát triển…”
Ba Thẩm chưa nói xong đã bị Thẩm Yến Quân ngắt lời.
“Con có Ninh Ninh là đủ rồi.”
Mẹ Thẩm sợ hai người làm ồn, vội nói: “Ba mẹ chỉ nghĩ hai đứa có thêm con nhỏ sẽ tốt hơn, con đừng nghĩ nhiều, ba mẹ không có ý gì cả.”
Thẩm Yến Quân vừa định mở miệng đã thấy Lục Gia Ninh chống tay ngồi dậy. Thực ra Lục Gia Ninh ngủ rất nông, mà bây giờ không phải trong nhà nên cậu ngủ không thoải mái lắm. Cậu ngủ một lúc đã tỉnh rồi, chỉ là thấy ba mẹ Thẩm đang nói chuyện cùng Thẩm Yến Quân nên cậu không dám dậy, đành giả vờ ngủ tiếp. Nhưng nghe thấy vấn đề này, cậu không dậy không được.
Lục Gia Ninh ngồi dậy, đầu tiên là khom người tạ lỗi với ba mẹ Thẩm bởi vì giả vờ ngủ trước mặt người lớn là không nên, sau đó cậu kéo kéo tay Thẩm Yến Quân ra hiệu cậu có chuyện muốn nói.
Thẩm Yến Quân nhớ đến cảnh Lục Gia Ninh đẩy mình ra ngoài ngày trước, sợ cậu lại “hào phóng” mà chấp nhận, hắn lên tiếng: “Ninh Ninh, em đừng nghĩ nhiều.”
Lục Gia Ninh cười kéo tay hắn, Thẩm Yến Quân hiểu cậu, cậu cũng hiểu Thẩm Yến Quân, cậu biết ý của Thẩm Yến Quân, nhưng cậu không định làm như thế.
Cậu có một bí mật, thực ra cậu luôn muốn tìm cơ hội nói cho hắn nhưng không biết nên mở miệng thế nào, mà cậu lại vô cùng thỏa mãn với cuộc sống hiện tại nên cứ kéo dài mãi không nói.
Cậu cúi đầu, hít một hơi thật sâu rồi ra hiệu:【Có thể sinh.】
“Ninh Ninh, em có ý gì?” – Trong giọng nói của Thẩm Yến Quân mang theo một tia tức giận, hắn không hiểu ý của Lục Gia Ninh, tưởng rằng cậu muốn thỏa hiệp.
Lục Gia Ninh đỏ mặt, chuyện này khiến cậu ngại ngùng, nhưng nhìn Thẩm Yến Quân tức giận cậu biết hắn hiểu lầm rồi.
Lục Gia Ninh chưa từng thấy Thẩm Yến Quân tức giận, hắn vốn dĩ rất dịu dàng với cậu, hắn coi cậu như bảo bối quý giá suốt ngày cưng nựng trong lòng bàn tay.
Lục Gia Ninh không biết phải làm thế nào để hắn bớt giận, cậu kéo tay hắn áp lên má mình, muốn dùng cách này để Thẩm Yến Quân nguôi giận, cũng muốn để bản thân giảm nhiệt độ.
Chờ hai má bớt nóng cậu mới thả tay Thẩm Yến Quân xuống.
Cậu ra hiệu:【Em.】
Cậu hơi dừng lại một chút.
【Có thể sinh em bé.】
Lần này Thẩm Yến Quân ngây ngẩn cả người.
【Bác sĩ nói em có thể sinh em bé.】
Ba mẹ Thẩm bận rộn công việc, Lục Gia Ninh cũng rất thông cảm mà gõ chữ trên điện thoại để giao tiếp với họ nên họ chỉ biết một chút ngôn ngữ kí hiệu.
Nhìn Thẩm Yến Quân ngẩn người mãi, mẹ Thẩm kéo kéo hắn hỏi: “Gia Ninh vừa nói cái gì?”
Lúc này Thẩm Yến Quân mới phản ứng được, hắn không để ý trả lời mẹ Thẩm mà nắm lấy vai Lục Gia Ninh, vì kích động mà hơi dùng sức.
Lục Gia Ninh bị đau nhíu mày lại, Thẩm Yến Quân vội vã nới lỏng tay xin lỗi không ngừng. Bây giờ hắn rất loạn, mừng rỡ và kinh ngạc tràn ngập trong đầu óc khiến hắn tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ.
Lục Gia Ninh lắc đầu cười với hắn: 【Không sao đâu. 】
Cậu cúi đầu xin lỗi ngược lại:【Xin lỗi, em không cố ý giấu mọi người, chỉ là… Em không biết phải nói thế nào.】
Nói xong, mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng, hai tai cũng biến thành màu hồng hồng. Cậu xấu hổ quay đầu đi, tránh khỏi ánh mắt nóng rực của Thẩm Yến Quân.
【Lúc làm kiểm tra sức khỏe trước khi cưới, bác sĩ nói thân thể em hơi đặc biệt, có thể sinh con.】
Nghĩ một chút, cậu lại ra hiệu tiếp:【Bác sĩ nói đây là chuyện bình thường, có một phần nam giới là có thể sinh con, nói em không cần sợ.】
Thẩm Yến Quân bây giờ không biết phải nói gì. Hắn cũng biết chuyện đàn ông có thể mang thai, nhưng mà tỉ lệ rất thấp, cũng chưa từng thấy báo đài đưa tin. Không ngờ Lục Gia Ninh lại nằm trong số ít này.
Lục Gia Ninh tiếp tục giải thích: 【Nhưng mà chỗ mình không có đàn ông mang thai nên em không dám nói, em sợ anh thấy em rất kì dị.】
“Ninh Ninh ngốc, sao anh lại thấy em kì dị được chứ, anh mừng còn không kịp đây này.”
【Em sợ... Con mình sẽ không nói được, em không dám cho anh biết.】
Thẩm Yến Quân đau lòng ôm cậu vào ngực: “Em bé ngốc ạ. Em có phải câm bẩm sinh đâu, sao lại ảnh hưởng đến con được.”
Ba mẹ Thẩm nghe hắn nói chuyện không hiểu gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thì có vẻ chuyện này rất quan trọng.
Mẹ Thẩm không chờ được, hỏi Thẩm Yến Quân: “Tiểu Quân, hai đứa đang nói gì thế?”
Lục Gia Ninh nhanh chóng đẩy Thẩm Yến Quân ra, cậu quên mất ba mẹ chồng vẫn còn ở đây.
Thẩm Yến Quân lại kéo cậu vào ngực, cười cười: “Chúng con có thể tự sinh con.”
Lời này ba phải, hiểu theo ý nào cũng được, ba mẹ Thẩm lại càng mơ hồ không hiểu ý hắn.
Thẩm Yến Quân lại nói tiếp: “Ninh Ninh nói em ấy có thể mang thai, nhưng mà em ấy cũng rất lo lắng nên không dám nói.”
“Con nói cái gì? Gia Ninh có thể mang thai? Hai đứa không muốn trẻ con cũng không cần lừa ba mẹ như thế, ba mẹ sẽ không ép các con!” – Mẹ Thẩm kích động đứng lên.
Ba Thẩm luôn luôn trầm ổn cũng bị khϊếp sợ, ông hỏi Lục Gia Ninh: “Ninh Ninh, hai đứa nói thật không?”
Lục Gia Ninh đỏ mặt gật gật đầu.
Thẩm Yến Quân bổ sung: “Ba mẹ cũng biết một phần nam giới có thể mang thai mà, chỉ là xác suất vô cùng nhỏ, con cũng không ngờ Ninh Ninh lại nằm trong số đó.”
“Đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy sao không nói sớm chứ!” – Mẹ Thẩm lại kích động nắm lấy tay Lục Gia Ninh.
Lục Gia Ninh thẹn thùng cúi đầu, Thẩm Yến Quân nói đỡ cho cậu: “Ba mẹ đừng hỏi nữa, hai người cũng biết Ninh Ninh dễ ngại mà. Với lại, em ấy chưa từng thấy đàn ông mang thai, sợ hai người nghĩ nhiều nên mới không nói.”
“Con trai ngốc, chuyện này có gì phải sợ! Hai ngày nữa mẹ tìm chuyên gia hỏi thăm, để xem cần phải chú ý những gì.” – Mẹ Thẩm vỗ vỗ tay Lục Gia Ninh, nói.
Lục Gia Ninh gật gật đầu xem như là đáp lại.
Thẩm Yến Quân nhân cơ hội xin nghỉ nửa tháng, nói là đi hưởng tuần trăng mật, nhân tiện cùng Lục Gia Ninh thực hiện “kế hoạch gia tăng dân số”, Lục Gia Ninh xấu hổ đỏ mặt chui vào lòng hắn.
Hắn thản nhiên vuốt lưng cậu, giống như vuốt ve một con thỏ nhỏ. Từ khi kết hôn đến bây giờ hắn luôn bận rộn công việc, chưa được hưởng tuần trăng mật cùng Lục Gia Ninh. Mà ba Thẩm đang có ý định chuyển nhượng công ty cho hắn, nếu để ba lên tiếng trước e là sẽ càng thêm bận rộn, không có thời gian ở cùng Ninh Ninh.
Bây giờ có lý do chính đáng, hắn vừa không phải làm việc, vừa được ở bên vợ yêu, đúng là một công đôi việc.
Ba mẹ Thẩm đương nhiên đồng ý, ba Thẩm một mình lo hết cả việc trong công ty của hắn.
Thẩm Yến Quân đưa Lục Gia Ninh về nhà ba mẹ Lục, chuyện này nhất định phải nói cho họ biết.
Ba mẹ Lục vô cùng kinh ngạc, mừng thay cho hạ người. Cuối cùng họ cũng không còn áy náy với Thẩm Yến Quân nữa, đồng thời cũng lo lắng cho Lục Gia Ninh. Không ai có kinh nghiệm chăm sóc ông bầu, phải nhanh chóng tìm chuyên gia hỏi ý kiến mới được.
Một tuần liền, Thẩm Yến Quân chuẩn bị bàn giao công việc, Lục Gia Ninh bị hai bà mẹ kéo đi gặp hết chuyên gia này đến chuyên gia khác.
Cũng may ý kiến của họ tương đồng nhau, chỉ cần chú ý một chút, còn lại thì đàn ông mang thai không khác phụ nữ mang thai là bao. Lục Gia Ninh thẹn thùng nhưng vẫn ghi nhớ từng lời dặn dò, mãi đến gần ngày xuất phát cậu mới được thả về nhà xếp hành lý.
Hai người hưởng tuần trăng mật trên một hòn đảo, nơi này là của một người bạn của Thẩm Yến Quân, người này nghe nói hắn muốn đưa Ninh Ninh đi chơi thì rất hào phóng cho hắn mượn.
Ngày xuất phát, hai bên cha mẹ cùng đến đưa họ đi. Hai bà mẹ kéo tay con trai mình sang một bên dặn dò liên hồi. Mẹ Thẩm nhắc Thẩm Yến Quân phải chú ý từng mục mà chuyên gia đã nói, phải chăm sóc Lục Gia Ninh, phải chú ý đến thân thể của cậu. Mẹ Lục cũng nhắc đi nhắc lại lời của chuyên gia, dặn Lục Gia Ninh phải tự biết chăm sóc bản thân. Hai đứa con ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ, hai người mới yên tâm cho họ lên máy bay.