Đây là lần đầu tiên Lục Gia Ninh đến nhà riêng, Thẩm Yến Quân đã mua nó từ một năm trước rồi thuê người sửa sang bày trí, nhưng hắn vẫn luôn ở nhà họ Lục cùng Lục Gia Ninh. Hai ngày trước hắn thuê người cùng tới dọn dẹp một lần, tính ra đây cũng là lần đầu tiên hắn chính thức ngôi nhà của mình. Ngôi nhà này do hắn chọn, đồ dùng, đồ trang trí cũng là hắn cẩn thận mua. Nhà riêng không lớn như biệt thự của nhà họ Lục, nhưng đầy đủ tiện nghi, có phòng ngủ của Lục Gia Ninh và hắn, có phòng vẽ tranh của Lục Gia Ninh, có phòng làm việc của hắn, bên cạnh còn có một phòng khách.
Mặc dù Lục Gia Ninh tới đây lần đầu nhưng lại cảm thấy quen thuộc đến lạ, cậu cực kì thích nơi này. Dù sao Thẩm Yến Quân hiểu cậu quá rõ, hắn đã chuẩn bị tất cả những thứ mà Lục Gia Ninh thích.
Thẩm Yến Quân dắt cậu tham quan một vòng, cuối cùng đưa cậu đến phòng ngủ chính. Lục Gia Ninh đang đi phía sau, đột nhiên bị Thẩm Yến Quân kéo vào, đè lên cửa: “Thích không? Tất cả chỗ này?”
Lục Gia Ninh gật gật đầu, đôi mắt long lanh như phát ra ánh sáng:【Thích lắm! Đặc biệt là phòng vẽ tranh, em thật sự thật thích, cảm ơn anh.】
“Đừng khách sáo như thế, em thích là được rồi.”
Lục Gia Ninh bị Thẩm Yến Quân áp trên cửa, khoảng cách giữa họ quá gần, lúc Thẩm Yến Quân nói chuyện còn cố ý cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên cổ Lục Gia Ninh. Ngứa quá, cậu xấu hổ quay đầu đi, không khí ám muội bao phủ quanh phòng. Lục Gia Ninh muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực của cậu quá yếu, nhìn cứ như cậu đang chủ động đặt tay lên ngực hắn.
Thẩm Yến Quân cười hỏi cậu: “Ninh Ninh, ngày hôm nay chúng ta đăng kí kết hôn, em có biết nó có ý nghĩa gì không?”
Lục Gia Ninh chậm rãi gật đầu.
“Nó có ý nghĩa gì?”
Lục Gia Ninh mặc dù thẹn thùng nhưng vẫn ra hiệu trả lời hắn:【 Đăng kí rồi, chúng ta chính là chồng chồng hợp pháp. 】
“Ừm. Thế có phải Ninh Ninh nên thay đổi xưng hô với anh không?” – Hắn cố ý đè thấp giọng, hỏi xong còn cắn nhẹ lên vành tay Lục Gia Ninh.
Không ngoài dự đoán, tai Lục Gia Ninh trong nháy mắt đỏ bừng, cậu theo bản năng trốn hắn, nhưng phía trước bị Thẩm Yến Quân vây kín, phía sau lại là cửa, không trốn được. Cậu chỉ có thể cúi thấp đầu, không cho Thẩm Yến Quân nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cậu. Thẩm Yến Quân nhìn vợ nhỏ thẹn thùng cũng không giục cậu, hắn luôn có kiên nhẫn với Lục Gia Ninh. Hắn nâng cằm cậu lên, để Lục Gia Ninh đối diện với hắn, rồi tựa trán lên trán cậu, hơi thở nóng rực phả lên mặt cậu, giọng điệu vẫn ôn nhu như trước: “Em nên gọi anh là gì?”
Lục Gia Ninh không có chỗ trốn, nhưng mà cậu xấu hổ vô cùng, hai bàn tay run run không biết phải làm sao, cậu suy nghĩ một chút, đành phải kéo tay Thẩm Yến Quân, viết xuống một chữ “Chồng.”
Thẩm Yến Quân cười thoả mãn, giơ bàn tay vừa được viết lên môi, hôn một cái thật kêu, giống như đang hôn Lục Gia Ninh, hắn nói: “Vợ anh ngoan quá ~ “
“Thế em có biết chồng chồng hợp pháp có thể làm gì không?”
Lục Gia Ninh đương nhiên là biết, cậu đâu còn là trẻ con nữa. Vả lại, trước đây hai người đã từng tiếp xúc thân mật rồi, khi hai người nằm hôn môi trên giường, cậu đã bị Thẩm Yến Quân đè cứng lại, hắn gấp gáp hôn từng tấc da của cậu, vừa nâng niu cậu như món bảo bối quý giá của mình vừa muốn cậu nhanh chóng biến thành người của hắn. Chỉ là lúc đấy Lục Gia Ninh hơi sợ, nghe nói làm chuyện đó rất đau, thân thể cậu bất giác run rẩy. Thẩm Yến Quân lại hôn hôn an ủi cậu, giúp cậu mặc quần áo, ôm cậu vào lòng, hắn nói cậu đừng sợ, hắn sẽ không bao giờ cưỡng ép cậu.
Lục Gia Ninh lắc lắc đầu, cậu không phải bị hắn cưỡng ép, chỉ là sợ đau thôi. Cậu nắm tay Thẩm Yến Quân nói rằng mình có thể chịu được, nhưng Thẩm Yến Quân lại cười cười nói cho cậu biết hắn không vội, rồi một mình vào phòng tắm xử lý.
Thẩm Yến Quân thấy cậu không trả lời, cúi đầu hôn một cái, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Lục Gia Ninh lấy lại tinh thần, thẹn thùng nhìn hắn gật gật đầu coi như đáp lại.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Lục Gia Ninh lại gật đầu.
Ngày trước cậu từng tìm tư liệu học tập trên mạng, còn lén lút download AV rồi trốn trong chăn xem, mặc dù phòng cách âm rất tốt nhưng cậu vẫn chột dạ không dám mở tiếng. Thậm chí cậu còn không dám dùng tai nghe, bởi vì cậu luôn cảm thấy đeo tai nghe rồi người khác vẫn biết cậu đang làm gì. Trong video, hai người đàn ông quấn lấy nhau, người bị đè bên dưới ưỡn ngực há miệng rêи ɾỉ, người đang đè lên người kia liên tục thúc hông. Cậu kiên trì xem hết một video, cuối cùng mặt đỏ tới mang tai chạy vào phòng tắm phóng thích du͙© vọиɠ của mình.
Cậu biết mình muốn làm cùng Thẩm Yến Quân, hơn nữa cậu cũng mong đợi chuyện này từ lâu rồi. Cậu yêu Thẩm Yến Quân, đương nhiên là muốn làm cùng người mình yêu.
Lục Gia Ninh chủ động giơ tay ôm cổ Thẩm Yến Quân, nhón chân hôn lên môi hắn.
Được Lục Gia Ninh đáp lại, Thẩm Yến Quân không nhịn nữa.
Hắn ôm lấy Lục Gia Ninh, hôn một cái: “Ninh Ninh, hôm nay dù em khóc lóc muốn dừng lại anh cũng sẽ không tha cho em.”
Lục Gia Ninh mắc cỡ chôn mặt vào l*иg ngực Thẩm Yến Quân.
Thẩm Yến Quân bế Lục Gia Ninh lên giường, cúi đầu hôn cậu. Nụ hôn này không giống như trước, nó mang theo du͙© vọиɠ nóng bỏng, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi Lục Gia Ninh, luồn vào trong công kích đầu lưỡi cậu. Lục Gia Ninh đã học được cách tiếp nhận khi đối phương tiến vào công thành đoạt đất, hé miệng chờ hắn. Trong phòng không bật đèn, không gian tối tăm khiến du͙© vọиɠ của đôi tình nhân bị khuếch đại, trong không khí tràn ngập mùi vị hormone, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước giữa răng môi.
Thẩm Yến Quân cởϊ áσ somi của Lục Gia Ninh, hắn kiên trì tháo từng nút, mỗi lần tháo một nút hắn lại dịu dàng hôn lên da thịt lộ ra ngoài, cuối cùng cởϊ qυầи dài của Lục Gia Ninh ra, chỉ để lại qυầи ɭóŧ che chắn nơi bí ẩn của cậu.
Hắn ngồi dậy, Lục Gia Ninh nhìn hắn ung dung thong thả cởϊ áσ của mình, ánh mắt hắn nhìn Lục Gia Ninh mang theo mười phần du͙© vọиɠ
Thẩm Yến Quân ném áo lên đầu giường, không cởϊ qυầи của mình. Lục Gia Ninh vô tình liếc xuống dưới, cách một lớp quần cũng có thể thấy thứ gì đó đội lên một cục lớn, cậu vội quay đầu đi. Thẩm Yến Quân cười cười, nắm tay Lục Gia Ninh sờ lên nơi đó, ánh mắt hắn vô cùng quyến rũ: “Ninh Ninh giúp anh cởi ra, được không?”
Thẩm Yến Quân lúc này không giống bình thường chút nào, tìиɧ ɖu͙© khiến hắn lộ vẻ trầm thấp hiếm thấy, giọng nói mang theo quyến rũ tà độc như sói săn mồi. Lục Gia Ninh căn bản không có cách nào từ chối, bởi vì thẹn thùng và căng thẳng mà lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi, hai tay run run cởi thắt lưng của Thẩm Yến Quân, cởi khuy quần của hắn. Một việc đơn giản như vậy nhưng lại khiến cậu lúng túng rất lâu, ngón tay cậu nắm lấy khoá, kéo xuống. Thứ kia dường như hơi nhô ra, cậu vô tình chạm vào nó mà như chạm vào cục than nóng, vội rụt tay về, nhắm mắt không dám nhìn Thẩm Yến Quân. Thẩm Yến Quân vô cùng hài lòng với phản ứng này của cậu, thưởng cậu một nụ hôn.
“Đừng sợ.”
Lục Gia Ninh gật gật đầu, Thẩm Yến Quân lại cúi đầu hôn lên cổ cậu, nhích dần xuống dưới. Mỗi lần da thịt tiếp xúc lại khiến Lục Gia Ninh run rẩy một lần, môi hắn đã trượt đến trước ngực Lục Gia Ninh, hắn chuẩn xác hôn mạnh lên đầu v* mẫn cảm của cậu. Lục Gia Ninh run rẩy muốn tránh đi lại bị hắn đè xuống, đầu lưỡi liếʍ quanh đầu nhũ mềm mại, thỉnh thoảng lại mυ"ŧ mạnh một cái. Lục Gia Ninh hừ nhẹ mấy tiếng, Thẩm Yến Quân cười cười buông tha núʍ ѵú ướt nhẹp, hôn môi cậu, hai bờ môi vẫn dính vào nhau, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ninh Ninh có thoải mái không?”
Lục Gia Ninh xấu hổ không trả lời hắn, hắn cũng biết Lục Gia Ninh sẽ không dám trả lời.
Hắn lại nói: “Ninh Ninh, thả lỏng nào.”
Vừa nói, hắn vừa vuốt ve thân thể Lục Gia Ninh, bàn tay dừng tại mép qυầи ɭóŧ, nhẹ nhàng xoa nắn phần eo bên trên. Lục Gia Ninh sợ ngứa, né một chút, Thẩm Yến Quân đưa tay vuốt nhẹ tính khí cậu qua lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh: “Ninh Ninh cũng có cảm giác này.”
Lục Gia Ninh thẹn thùng lấy tay che hai tai lại, trốn tránh hiện thực.
Thẩm Yến Quân dứt khoát cởi nốt vật cản cuối cùng. Không còn vải vóc cách trở, tay hắn trực tiếp chạm vào đứa em trai đang hơi cưng cứng khiến tim Lục Gia Ninh đập càng lúc càng nhanh. Thẩm Yến Quân vuốt ve mấy cái, Lục Gia Ninh vẫn còn là tờ giấy trắng, bị người yêu trực tiếp ve vuốt vừa kí©h thí©ɧ vừa lạ lẫm. Thẩm Yến Quân vừa tuốt vừa hôn lên môi cậu, hôn lên núʍ ѵú nhỏ bị lãng quên, hai hàm răng khẽ cắn nhẹ một cái. Lục Gia Ninh vô cùng mẫn cảm, làm sao chịu được kí©h thí©ɧ như thế, cậu lắc đầu, ưỡn cong ngực, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn lên tay Thẩm Yến Quân.
Không biết do bắn quá nhanh hay do bắn lên tay Thẩm Yến Quân, Lục Gia Ninh xấu hổ che kín mặt mình, như thể che mặt rồi cậu cũng sẽ che được cả thân thể trần trụi của mình.
Thẩm Yến Quân đương nhiên biết suy nghĩ của cậu, nhưng hắn không muốn buông tha dễ dàng như thế. Một tay hắn túm hai cổ tay cậu áp lên trên đầu, một tay mở lọ bôi trơn đầu giường, đổ lên người Lục Gia Ninh. Cơ thể cậu vừa bị đùa bỡn đang nóng như lửa lại bị thuốc bôi trơn lạnh lẽo dính lên người, hai tay bị trói không thể trốn thoát, cậu bất lực nhìn Thẩm Yến Quân xin tha. Hắn chậm rãi vét phần chất lỏng trên người cậu lên tay mình, xoa xoa đoá cúc non mềm bên dưới.
Ngón tay dính thuốc bôi trơn sờ vào giữa, nhẹ nhàng an ủi nếp nhăn khép chặt, bôi chất lỏng xung quanh nó. Lục Gia Ninh theo bản năng muốn tránh, mặc dù cậu tự nguyện nhưng vẫn rất ngại ngùng, vả lại nơi đó chưa có ai chạm qua, bây giờ bị người yêu yêu thương khiến cậu không quen.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm đau em.”
Nói xong, hắn nhét một ngón tay vào đoá cúc mềm. Đột nhiên bị dị vật xâm phạm khiến Lục Gia Ninh khó chịu, cậu lắc đầu, run chân muốn chạy trốn, nhưng không trốn được. Thẩm Yến Quân ghé vào tai cậu, khẽ nói: “Bảo bối, anh sắp không nhịn nổi rồi, em ngoan ngoãn một chút.”
Đây là lần đầu tiên Lục Gia Ninh nghe thấy Thẩm Yến Quân gọi mình là bảo bối, cậu chưa bao giờ xem điện thoại của Thẩm Yến Quân nên không biết rằng cậu đã được hắn gọi là bảo bối cả trăm nghìn lần.
Bởi vì nhẫn nại khiến giọng Thẩm Yến Quân hơi khàn khàn, Lục Gia Ninh như bị mê hoặc, dừng phản kháng, ngoan ngoãn để người phía trên thao túng.
“Bảo bối ngoan.”
Lục Gia Ninh không trốn nữa, thân thể cũng chậm rãi thả lỏng, điều này giúp ngón tay Thẩm Yến Quân thuận lợi thâm nhập vào trong, có thuốc bôi trơn nên Lục Gia Ninh không thấy đau, chỉ thấy kì lạ, trướng trướng không thoải mái. Thẩm Yến Quân hôn môi cậu, dời lực chú ý của cậu, nhân lúc vợ yêu bị mình hôn đến ngây ngất thì nhanh chóng nhét thêm một ngón tay, rồi lại thêm một ngón nữa. Ba ngón tay đồng loạt mở rộng huyệt nhỏ, từ từ đâm vào rút ra, kéo căng miệng huyệt để chuẩn bị cho việc chính. Lục Gia Ninh không nhịn được mà ưỡn người rêи ɾỉ, phát ra tiếng thở dốc hừ hừ.
Bên dưới của Lục Gia Ninh từ từ trở nên ướŧ áŧ, thậm chí bắt đầu co bóp nhả ra chất lỏng dinh dính, lúc Thẩm Yến Quân rút ngón tay ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc, dây nước trong suốt nhỏ xuống người Lục Gia Ninh: “Bảo bối, chuẩn bị xong chưa?”
Lại là một câu hỏi không cần câu trả lời.
Thẩm Yến Quân buông bàn tay đang trói tay Lục Gia Ninh, hắn cởi nốt qυầи ɭóŧ của mình. Hai tay Lục Gia Ninh được tự do, xấu hổ che mặt lại. Cậu cảm giác có một thứ cứng rắn nóng bỏng đập lên bụng mình, Thẩm Yến Quân với tay lấy một bαo ©αo sυ, xé vỏ đặt lên tay Lục Gia Ninh: “Bảo bối, đeo giúp anh được không?”
Lục Gia Ninh cũng biết Thẩm Yến Quân nhịn rất khổ cực, cậu không muốn, cũng không nỡ lòng để Thẩm Yến Quân khổ sở nhịn xuống.
Cậu cầm bao, theo hướng dẫn của Thẩm Yến Quân trùm lên con quái vật kia. Cả quá trình cậu đều không thở nổi, chẳng lẽ, một lát nữa thứ to lớn kia sẽ vào trong cơ thể mình sao, liệu có vừa không? Lục Gia Ninh hơi sợ sệt, so với Thẩm Yến Quân, thứ của cậu chẳng khác nào bé trai chưa phát dục.
Đeo xong rồi, Lục Gia Ninh không biết bên để tay ở đâu, nhiệt độ còn sót lại như những vụn than hồng thiêu cháy tay cậu, nóng bỏng đến tê dại.
Thẩm Yến Quân lại thưởng cậu một cái hôn: “Ninh Ninh, thả lỏng, để anh tiến vào.”
Lục Gia Ninh chà xát bàn tay mình lên cánh tay Thẩm Yến Quân, hắn đỡ thằng nhỏ sưng cứng kề lên miệng huyệt, đoá hoa ngay lập tức đóng thật chặt cấm khách vào thăm. Thẩm Yến Quân hôn hôn mắt Lục Gia Ninh, từ từ đỉnh vào trong. Hắn quá lớn, dù đã mở rộng giúp cậu nhưng vẫn khó mà vào được. Ba ngón tay của hắn chẳng là gì so với con quái vật khủng khϊếp này, đầu nấm vừa chạm vào đã khiến Lục Gia Ninh run rẩy không chịu nổi. Lục Gia Ninh rất khó chịu, cảm giác được thứ to lớn muốn chui vào lỗ nhỏ bé xíu, khép chặt của mình khiến cậu không thoải mái chút nào, còn mang theo một chút đau đớn, ngón chân cậu cuộn tròn, môi cắn chặt, hai tay cũng nắm chặt lấy ga giường.
Thẩm Yến Quân đau lòng nhìn cậu, nhưng súng đã lên nòng, không thể ngừng lại, hắn chỉ có thể liếʍ láp hạt đậu mẫn cảm giúp Lục Gia Ninh dời lực chú ý, lại không ngừng nhắc cậu thả lỏng, hắn gọi cậu là bảo bối, là vợ yêu. Mỗi lần nghe hắn gọi, Lục Gia Ninh như bị thôi miên, dần dần bình tĩnh, cậu chủ động ôm cổ Thẩm Yến Quân, ngẩng đầu cùng hắn triền miên, dùng hành động nói cho Thẩm Yến Quân biết cậu đã sẵn sàng.
Thẩm Yến Quân tự hiểu, hắn dùng lực thúc cả cây hàng vào trong cơ thể Lục Gia Ninh khiến cậu cứng người rên một tiếng, nếu cậu nói được thì bây giờ chắc chắn cậu sẽ hét lên thật to.
Hai người đều chưa trải qua cảm giác mới lạ này, Thẩm Yến Quân chậm rãi rút ra cắm vào huyệt nhỏ của Lục Gia Ninh. Lục Gia Ninh ôm hắn, giống như làm vậy cậu có thể tự tiếp thêm sức mạnh, cậu nhẹ nhàng hôn lên vai, lên cổ Thẩm Yến Quân, nơi nào cậu có thể chạm đến đều được phủ đầy nụ hôn yêu thương của cậu. Nếu cậu có thể nói chuyện, cậu rất muốn nói cho Thẩm Yến Quân biết rằng, cậu yêu hắn, rất rất yêu hắn, cậu tình nguyện dâng hiến hết thảy cho hắn, chỉ cần Thẩm Yến Quân muốn, cậu sẽ tìm mọi cách đưa cho hắn.
Tốc độ chậm như rùa không đủ khiến Thẩm Yến Quân thỏa mãn, hắn cảm nhận được Lục Gia Ninh đã thích ứng, dần tăng nhanh tốc độ, trong phòng tràn ngập tiếng da thịt va chạm, tiếng nước nhóp nhép, tiếng thở dốc và tiếng rêи ɾỉ da^ʍ mỹ.
Tốc độ này lại khiến Lục Gia Ninh không chịu nổi, cậu đẩy đẩy người bên trên, muốn hắn chậm lại. Nhưng Thẩm Yến Quân bây giờ không còn để ý đến gì nữa, hắn túm bàn tay đang đẩy mình đặt lên miệng hôn hôn, dưới thân không giảm tốc độ mà còn nhanh hơn một chút, đâm chọc từng ngóc ngách khác nhau trong hang động chưa ai khai phá, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cuối cùng Thẩm Yến Quân cũng nghe thấy Lục Gia Ninh ưm một tiếng, hắn ngừng lại, kề sát bên tai Lục Gia Ninh: “Bảo bối. Là chỗ này sao?”
Lục Gia Ninh nào có tâm trí trả lời, cú thúc vừa nãy không biết chạm vào đâu mà khiến cơ thể cậu chợt lóe lên một tia tê dại, cảm giác như có dòng điện vụt qua người, xông thẳng lên não kéo cậu vυ"t lên trời xanh, ngã vào một đám mây mềm mại. Thẩm Yến Quân thấy cậu không đáp, tiếp tục đâm chọc vào nơi đó, Lục Gia Ninh không nhịn được rêи ɾỉ.
“Bảo bối, là chỗ này sao?” – Thẩm Yến Quân hỏi lại một lần, Lục Gia Ninh vẫn không trả lời. Thẩm Yến Quân rút cả cây hàng ra rồi cắm thật mạnh vào nơi nhạy cảm hắn vừa phát hiện. Lục Gia Ninh bị ép không chịu nổi, chỉ biết há miệng thở dốc đứt quãng. Nước mắt thi nhau chảy xuống, mặc dù cậu không muốn khóc nhưng cậu không khống chế được, cố hết sức gật gật đầu trả lời Thẩm Yến Quân. Nếu cậu có thể nói, cậu nhất định sẽ xin hắn chậm lại một chút, cậu không chịu được tốc độ nhanh thế này. Tiếc là cậu không nói được, ngón tay run run viết lên ngực hắn một chữ “chậm” rồi bất lực buông xuống. Cậu muốn hắn chậm lại, thế này nhanh quá, vừa nãy cậu đã bắn một lần, bị hắn đâm lại bắn thêm lần nữa, thực sự không còn sức lực nào để chịu sự công kích dồn dập từ hắn, nhưng mà tại sao Thẩm Yến Quân không có dấu hiệu chậm lại chứ!
“Muốn anh chậm một chút?”
Lục Gia Ninh nhanh chóng gật đầu.
“Nhưng mà bảo bối à, vừa nãy anh đã nói rồi, ngày hôm nay dù em khóc lóc xin tha anh cũng sẽ không tha cho em.” – Thẩm Yến Quân liếʍ sạch nước mắt của Lục Gia Ninh.
Thực ra Thẩm Yến Quân rất muốn mở đèn, hắn đã chọn loại đèn thuỷ tinh làm đèn ngủ, ánh sáng ấm áp vừa đủ, không chói cùng chẳng tối. Không thể không thừa nhận, nhiều lúc hắn rất muốn nhìn Lục Gia Ninh khóc. Ninh Ninh của hắn hai mắt đỏ hoe, trên mặt đầy vẻ oan ức tủi thân, cái mũi nhỏ hồng hồng thổn thức thực sự rất rất đáng yêu, khiến hắn càng muốn trêu chọc cậu nhiều hơn. Nhưng mà đây là lần đầu tiên, hắn không dám dọa Lục Gia Ninh sợ.
Thẩm Yến Quân giữ nguyên tốc độ tiến quân như trước, thậm chí còn cố ý đâm vào điểm mẫn cảm của Lục Gia Ninh mấy lần liền. Lục Gia Ninh bất lực túm lấy lưng hắn, cắn chặt môi, cố gắng không để mình phát ra âm thanh đáng xấu hổ nào.
Thẩm Yến Quân cúi đầu hôn cậu, không cho cậu cắn môi nữa, Lục Gia Ninh lại nhắm mắt khóc nấc lên. Dây dưa một lúc lâu Thẩm Yến Quân mới chịu bắn. Lục Gia Ninh cảm giác được một dòng nước nóng như nham thạch phun vào nơi yếu ớt mẫn cảm, sâu trong cơ thể cậu cũng dâng lên một trận tình triều, trước mắt là một mảnh trắng xoá. Bắn xong, đợi cậu qua cơn cao trào, Thẩm Yến Quân mới lui ra ngoài. Miệng huyệt đang được lấp đầy đột nhiên trống rỗng, nó không kịp thích ứng mà co bóp mυ"ŧ mát thứ kia, giống như đang cầu xin cây gậy thô đừng rời đi.
“Bảo bối không nỡ để anh đi đúng không?” – Thẩm Yến Quân cố ý trêu hắn.
Lục Gia Ninh lấy tay che mặt, lắc đầu một cái, cậu không có!
Lục Gia Ninh đáng yêu như thế, Thẩm Yến Quân vừa làm một lần xong, thứ nửa mềm kia lại nhanh chóng đứng thẳng.
Lục Gia Ninh cũng cảm nhận được thứ đó cứng dần lên, đè vào miệng huyệt ướŧ áŧ của mình. Cậu co chân định dịch lên trên chạy trốn lại bị Thẩm Yến Quân túm cổ chân kéo về: “Bảo bối, anh xin hứa, chỉ một lần nữa thôi.”
Giọng điệu Thẩm Yến Quân ôn nhu vô cùng, Lục Gia Ninh nhớ đến lần trước hắn thà một mình giải quyết chứ không bắt ép cậu, đau lòng muốn chết. Cậu đẩy đẩy Thẩm Yến Quân, trong phòng không bật đèn nên cậu không thể dùng ngôn ngữ kí hiệu, điện thoại cũng không có ở đây, cậu chỉ có thể dựa vào ánh trăng sáng mờ mà giơ một ngón tay trước mặt Thẩm Yến Quân, cậu muốn nói chỉ được làm một lần nữa thôi, nếu không cậu nhất định không chịu nổi nữa.
Thẩm Yến Quân hiểu, hắn cúi đầu ngậm ngón tay Lục Gia Ninh, khıêυ khí©h rõ ràng.
Lục Gia Ninh rụt tay về, đôi mắt hồng hồng to tròn trừng cảnh cáo.
Anh Yến Quân của cậu bây giờ không giống bình thường chút nào!
Được người yêu cho phép, Thẩm Yến Quân quấn lấy Lục Gia Ninh đòi hỏi không ngừng. Lục Gia Ninh thể lực yếu không chống đỡ được hắn, đang làm nửa chừng thì mệt mỏi ngủ thϊếp đi. Thẩm Yến Quân vội vã đâm thọc vài phát rồi bắn trong người cậu.
Hắn thỏa mãn hôn hít người bên dưới, ôm ấp vợ nhỏ đang ngủ một lúc rồi mới bế cậu đi tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Thẩm Yến Quân dọn qua giường dính đầy chất lỏng đáng ngờ rồi nhẹ nhàng đặt cậu lên giường. Lục Gia Ninh quá mệt mỏi, từ đầu tới cuối không hề tỉnh lại. Thẩm Yến Quân tìm lọ thuốc mỡ trong tủ, giúp cậu bôi thuốc rồi hạnh phúc ôm người yêu chìm vào giấc ngủ.