Đêm đó, cung điện náo nhiệt hẳn bởi mọi người tất bật chuẩn bị cho hôn lễ của Quốc Vương. Sau khi cho Nhiên uống thuốc ngủ để sáng mai khởi hành về Việt Nam, vì sợ đêm nay ồn ào, cô sẽ không ngủ được. Arash khóa cửa bên trong, đề phòng Gato lại vô. Anh bưng chậu cây Ali rời đi theo lối sân vườn.
- Anh tới rồi.
- Ừ! Trả lại cây vàng cho em. Công nhận tay nghề thợ bạc của
ANJ ngày càng cao.
Ali nhếch mép, quan sát chậu cây trong tay Arash, rồi đưa cho Arash chậu cây của anh.
- Em đã tẩy độc cho nó rồi, nhưng do bông hoa bị phun màu nên không về màu nguyên thủy được.
Arash nhìn cây hoa của mình, bông hoa to đẹp nhưng lại mang màu sắc giả tạo, không chần chừ, anh ngắt bông hoa vứt đi. Ali ngạc nhiên:
- Bông hoa thật nhưng lại mang màu giả, thì không xứng sống trên cây thật.
- Ali! Em nên xem cái này.
Arash đưa cho Ali điện thoại của Nhiên, trên đó có 2 đoạn clip. Một quay lại cảnh Gato nói chuyện với một người Việt online, và đoạn kia chính là nói với người nằm trong vườn. Từng câu, từng lời nói cứa vào tim Arash vết hằn đau đớn.
- Đáng ra anh phải thủ tiêu chứ?
- Một bên là em trai và vợ tương lai, một bên là em gái mưa. Hahaha, dễ chọn mà.
- Ngày mai anh chuẩn bị xong hết chứ, sẽ không nửa đường hối hận.
- Xong thì xong rồi, chỉ thay đổi xíu thôi. Nhưng chắc chắn em sẽ thích quà cưới của ông anh này.
- Quà cưới sao? Đám cưới này thật chẳng mong chờ.
- Em nên nghỉ sớm, mai còn về Việt Nam.
- Em biết rồi! Cảm ơn anh! Anh trai.
- Ừ.
Arash ôm chậu cây của mình về, trong màn đêm tịch mịch, bóng lưng Arash đầy trống trãi và cô đơn. Anh ấy đã hi sinh cho anh nhiều thứ, thậm chí uống thuốc độc, tự "phá thân" của mình. Liệu sau này, có cô gái Maili nào yêu anh ấy thật tâm, không màng đến cây Arash. Em biết anh mến An Nhiên, nhưng làm sao đây khi cô ấy đã lấy trọn trái tim em rồi. Ali móc trong túi ra trái kim cương đã được thợ mài thành mặt dây chuyền khắc laze chữ Việt "ANH". Xin lỗi anh, Arash! Sự vĩnh cửu của kim cương là tuyệt đối, không thể phá vỡ.
7 giờ sáng, đại sảnh hoàng cung trang hoàng lộng lẫy, hai bên lối đi đến ngai vàng trồng hoa đủ màu. Trên trần đầy bong bóng bay màu xanh da trời và màu trắng. Trên lối đi trải thảm nhung trắng muốt. Ali đứng ngay chánh điện, mặc lễ phục màu trắng, ôm gọn vô thân hình cân đối, tôn thêm vẻ lãnh đạm vốn có thường ngày. Cô dâu mặc áo dài, áo cưới của nữ hoàng, được cố quốc vương đặt may riêng cho vợ. Áo dài lụa tơ tằm, hai tay bằng ren lưới, kết pha lê Swaroski, tà sau dài, xòe rộng hình quạt, kết hoa rơi màu trắng. Tóc không bới, thả xoăn dài, điểm xuyết vài bông hoa trắng, nhụy hoa gắn kim cương, đeo mạng che mặt. Cô như một nàng công chúa kiêu kì dạo bước trên thảm hoa. Tân nương có vẻ gượng gạo, người cứng đờ, chân đi đôi giày patin đang được hai nữ tì đẩy vào chính điện. Ali cau mày, đã tới đám cưới mà còn hành người khác đẩy vào, không tự đi được.
Một vị trưởng lão đứng ra tuyên hôn. Ali lên tiếng:
- Để chứng minh tình yêu chúng con thật lòng và bền vững, tân nương sẽ làm cây Ali kết trái.
Ali lại gần nàng, dứt khoát cầm ngón tay cô đâm vào một nhánh nhọn be bé trên cây. Sau đó dùng sức bóp đầu ngón tay rịn ra vài giọt máu, nhiễu vào cây Ali. Đôi con ngươi của Ali tối đen lạnh lùng, môi anh nhếch lên độ cong vừa phải, chăm chú nhìn cây Ali, rồi lại nhìn cô dâu, chờ xem kịch hay. Nữ hoàng ngồi trên bục cũng hồi hộp nhìn cây Ali. Hai phút trôi qua, cây không động tĩnh, vẫn trơ trơ lấp lánh. Ali lạnh mặt, tiến chậm về phía tân nương, nắm cổ tay nàng, chăm chọc tính nói gì đó. Chợt ngoài cửa, Gato chạy vào la lối:
- Cô ta không phải tân nương, cô ta giả mạo.
Ali ngạc nhiên, tính mở mạng che mặt của cô dâu, có người la lên:
Bô lão:Cây Ali kết trái, là trái kim cương. Chúc mừng tân công nương, có tình yêu bền vững với quốc vương.
Bô lão: Ali! Nhan sắc của tân nương chỉ có thể để cho tân lang chiêm ngưỡng, con không được mở ở đây.
Gato: nhưng cô ta là giả.
Bô lão: giả làm sao khi cây Ali ra trái. Gato, ngươi chớ hồ đồ. Ở Maili này, chỉ chấp nhận người quốc vương yêu và yêu quốc vương thật lòng, đời đời không đổi nên mới kết được trái kim cương. Không ai qui định tân nương nhất định là ngươi, Gato.
Gato: nhưng đó không phải cây Ali, đó là cây Arash. Cô ta có quan hệ với Arash, lại đánh tráo cô dâu làm công nương. Cô ta lừa cả đất nước này, không xứng làm công nương.
Ali, bô lão: sao ngươi biết đây là cây Arash?
Gato: tôi, tôi. Chính tôi đã đổi cây, chỉ vì tôi biết cô ta muốn lừa dối mọi người, nên tôi đổi cây để vạch mặt cô ta.
Khi mọi người vẫn đang tranh cãi, mặt mũi Ali tối sầm, tức giận ngay lập tức đi lại gỡ mạng che mặt của cô dâu. Gương mặt thanh thuần lộ ra, diễm lệ, xuân sắc, vẻ đẹp mong manh như sương mai khiến cả đại sảnh ai cũng phải trầm trồ, tân công nương quá đẹp! Ali trợn mắt "là em?". Nhiên cứng đờ, chỉ có đôi mắt đang mở to vì hoảng hốt. Có bước chân trầm ổn vững chắc tiến vào lễ đường:
- Ai nói cây kia là cây của tôi? Tôi khẳng định, đó là cây Ali chính hiệu.
Arash rút ra ống tiêm không có kim, đứng trước mặt cô dâu, nhanh chóng cạy miệng, bơm toàn bộ chất lỏng vào người cô. Sau đó, dùng một khăn ướt lau cánh tay của cô dâu. Khăn ướt lau tới đâu, vết bầm lộ ra đến đó, vết bầm xanh tím nhạt màu và có dấu hiệu đang tan. Cả hội trường nhốn nháo, nữ hoàng tức giận đứng lên quát:
Nữ hoàng: Chuyện này là sao? Ali? Cô gái này là ai? Arash! Con tới trễ còn muốn phá đám cưới của em con?
Arash: xin người bớt giận, nghe con giải thích. Cô gái này là người đã cứu Ali, vết bầm trên tay cô ấy là do kim tiêm. Cô ấy mỗi tuần đều đặn rút 100ml máu, để chiết tách 10ml nguyên bào nhóm máu O truyền cho Ali, trong suốt một năm trời. Lần trước, Ali với thân phận của Ycron (người dân tộc) bị truy sát, cũng chính cô ấy đã phải cầm cố nhà cửa, lấy tiền trị cho Ali. Thử hỏi, trong đây ai có thể hi sinh tiền bạc, lẫn sinh mạng cho một người dưng? Ai dám tự tin đủ đức hạnh lên làm công nương xứ Maili?
Gato: anh nói dối, anh muốn chiếm ngai vàng, nên đưa người yêu vào dụ dỗ Ali, đợi khi thời cơ chín mùi lật đổ Ali.
Arash: em luôn miệng nói anh và công nương có gian tình, em có chứng cứ không? Tội vu khống vương gia và công nương không nhẹ đâu, Gato à.
Gato: đây là cây của anh, không phải của Ali. Chính em đã đổi hai cây nhằm vạch trần ả ta, nên em chắc chắn.
Arash cười lớn, vỗ vỗ hai bàn tay, một tên cận vệ ôm cây Arash tiến vào. Arash nhỏ giọt máu của mình lên cây, cây long lanh, nhưng không bị héo úa.
- Mọi người đều biết cây Sống Đời, nếu không phải máu của chủ nhân và người cậu ấy yêu, cây sẽ héo úa. Gato, em giải thích sao về cây này?
Bên này, thuốc giải tê giờ đã ngấm. Chân tay Nhiên cử động được. Lập tức cởi bỏ đôi giày patin, nhào tới tát vô mặt Gato.
- Cái tát này dành cho Mưa, còn cái này dành cho tôi.
- Cô!!!!
Gato tức giận, nắm tay thành quyền, không màng tới mọi người nhào tới đánh An Nhiên, Ali đứng sát bên vội ôm An Nhiên vào trong ngực, tay kia chặn lại tay của Gato, một cước đạp ả ngã ra đất. Nhiên được Ali che chở, không sợ gì nữa, trừng mắt nhìn Gato:
- Tôi với cô đều là người Việt, sao cô lại nhẫn tâm hại tôi chết. Con tôi mang nặng đẻ đau, nó tội gì mà cô cho người đầu độc nó, khiến thân thể bé xíu hằng ngày phải chịu đau đớn. Cô nghĩ Ali là món hàng có thể tranh giành sao? Nếu anh lăng nhăng, nay yêu cô, mai yêu người khác, thì thứ lỗi, hạng người ấy chỉ nên gọi là heo thả nọc. Tôi là con người, không đi với heo.
Sắc mặt Ali trắng bệch, hô hấp có phần nặng nề, nhưng vẫn ôm khư khư Nhiên trong lòng. Nhiên cố ý nói xúc phạm anh như vậy, chắc chắc anh giận, và không tranh giành Mưa của cô.
- Cô dám nói quốc vương Maili là heo nọc?
- Tôi á! Tôi không nói quốc vương nhé, tôi nói người nào yêu cô, mới gọi là heo.
- Cô dám nói tôi là heo?
- Ở xứ tôi, người ta nuôi heo, cho heo thả nọc, kích heo nái đẻ kiếm tiền. Còn cô, vì cái gì mà dụ dỗ cây khai hoa, thỏa mãn cái sinh lý phóng đãng của mình, rồi muốn gϊếŧ người diệt khẩu, cô ăn sướиɠ cho cô, muốn hai người đàn ông đổ vỏ à? Thứ hạng vô liêm sỉ như vậy, ví với heo cũng tội cho nó.
Arash e hèm, nhột quá Nhiên à.
Gato tức nổ đom đóm mắt, ả ta hét lên điên dại, muốn nhào tới đánh Nhiên, nhưng Nhiên trong lòng Ali, khiến ả ta càng tức tối. Nhiên móc trong túi ra điện thoại, kết nối blutooth với laptop của Ali để trên bàn, mở 2 đoạn clip. Laptop nối với loa trong toàn vương quốc, để phát nhạc đám cưới của Ali. Giờ, từng lời nói ác độc của Gato vang vọng khắp ngõ ngách của Maili, dân chúng ai nghe cũng khϊếp sợ cho vị công chúa hiểm độc.
- Ali! Mọi chuyện em làm là vì anh. Trong khi cô ta nhẫn tâm gϊếŧ anh, thì em phải dùng hết sức lực mang anh tới chỗ bác Phúc, cứu sống anh. Về Maili củng cố thế lực, dọn đường anh trở về đây, để anh đối xử với em như vậy sao???
- Gato! Để tôi nhắc cho em nhớ: chuyện mũi tên em bắn Nhiên, là do em chưa trả, chứ không phải tôi không đòi. Mũi tiêm Vô Ưu năm xưa ở đâu Nhiên có? Em là người rõ nhất. Nay em còn hãm hại thêm con trai và anh trai tôi, giờ đổ hết vì tôi. Đừng ăn ốc bắt tôi đổ vỏ chứ.
- Thì ra anh đã nhớ lại.
Nữ hoàng nãy giờ ngồi nghe, bà giận tím mày. Uổng công bà nuôi dưỡng, chăm sóc, không ngờ Gato lại thâm hiểm, dám gϊếŧ người, ngay cả con nít cũng không tha vì dã tâm của mình. Bà đi tới tặng cho Gato thêm bạt tai. Từ xưa giờ, nữ hoàng luôn được mệnh danh là nhân hậu, đối xử hòa nhã với mọi người. Nay bà đánh Gato, chứng tỏ bà giận ghê lắm. Năm xưa, khi cô bé này trôi dạt đến Maili, bà thấy tội nên nhận nuôi, cùng Arash, Ali lớn lên không phân biệt đối xử. Vì sao người Việt luôn chân chất, xem trọng trinh tiết lại sinh ra đứa trắc nết, ác tâm như nó. Là bà quá nuông chiều, quản giáo không nghiêm để nó làm xấu mặt dân tộc, sinh ác tâm hãm hại luôn người cùng nó lớn lên, luôn yêu thương nó, có khác nào nuôi ong tay áo. Nữ hoàng nước mắt lưng tròng, nhìn Gato, nổi đau của một người mẹ, ai thấu hiểu đây. Bà nhìn Ali
- Con cứ quyết, từ nay, Gato không còn là công chúa, không phải là công dân Maili, càng không xứng làm người Việt.
Nữ hoàng quay lưng đi thẳng ra ngoài.