Chương 2
" Vợ...”
" Ai là vợ anh chứ... Đừng có phát ngôn bừa bãi đấy nhé ” cô hết hồn khi thấy anh gọi mình như vậy .
" Em là vợ anh mà... Vợ chúng ta về nhà thôi ”
" Tóm gọn lại là tôi không phải vợ anh .. Mà nhà anh ở đâu tôi đưa anh về ” . Hỏi xong mới biết mình ngốc thiệt anh ta có nhớ gì đâu mà hỏi chứ.
" Về nhà vợ đii ”
" Về nhà tôi á ”
" Đúng rồi ”
" Anh thực sự không nhớ gì sao ”
" Nhớ... Nhớ vợ nè ” vẻ mặt rất vui vẻ
" Haizz...vậy là từ đây mình phải nuôi thêm người đàn ông này nữa sao ”
_________
Cô hàng ngày đi làm về nhà đều phải nấu đồ ăn đem vào cho anh, riết rồii thành thói quen.
Đi vào phòng bệnh cô thấy cô y tá đang khổ sở dụ anh tiêm thuốc, dỗ ngọt cách nào cũng không chịu để cho y tá tiêm thuốc cho mình.
" Anh lại không chịu tiêm thuốc? ” cô vừa đi vào vừa nói.
Nghe thấy giọng cô ai đó liền ngoan ngoãn trở lại.
" Không có...anh rất ngoan...” anh sợ cô giận liền nói.
" Vậy tại sao không để cô ấy tiêm thuốc ” cô nói cứ y như đang hăm dọa đứa trẻ .
" Anh ấy nói phải để vợ mình tới mới chịu tiêm ” cô ý tá khổ sở nói với cô.
Bây giờ cô đã quen với việc anh kêu mình là vợ nên không còn thấy ngại ngùng gì nữa.
" Tôi tới rồii anh để cô ấy làm cho anh được rồii chứ ”
" Được " Nói xong liền nằm xuống ngoan ngõan cho y tá khám cho mình.
Sau khi khám xong xuôi hết rồii, cô đem đồ ăn mình nấu để trên bàn rồi gọi anh lại ăn.
" Anh lại đây ăn cơm ”
" Vâng, anh lại liền ”
Sau khi hai người ngồi vào bàn ăn anh nói với cô
" Vợ ngày mai chúng ta về nhà đii ”
" Anh có nhớ nhà mình ở đâu không, tôi dẫn anh về ”
" Nhà mình mà vợ không biết ở đâu hả ”
" Gì, về nhà tôi á ”
" Anh nghe nói vợ chồng là phải ở chung mà, còn ngủ chung nữa ”
" Gì chứ, đợi anh xuất viện tôi sẽ tìm cách đưa anh về nhà anh ”
" Vợ hết thương anh rồii đúng không ”