Chương 37: Tính toán

Buổi tiệc đã kết thúc từ tối qua, quản gia của họ Quân đang tưới cây chợt nhìn thấy bóng người thấp thoáng bên ngoài liền nhíu mày. Tắt vòi nước.

"Ai lấp ló ngoài cửa vậy?"

Phùng Mỹ Chi đang ngồi trong phòng khách nghe tiếng quản gia liền hỏi.

"Ai vậy quản gia?"

"Tôi không biết lúc nảy rõ ràng là có người vừa ra liền chẳng thấy ai." Quản gia lắc đầu.

"Chắc là những người săn tin thôi. Ông vào đây tôi nhờ chút việc."

"Vâng! Tôi vào ngay."

Bóng quản gia khuất dần.

Bên cạnh bức tường lớn, dáng người phụ nữ che kín mặt tựa lưng vào tường trên tay là chiếc gậy. Bà nhắm mắt... Do bà không có can đảm. Tất cả đã là quá khứ, sẽ tốt hơn khi mọi người cứ nghĩ như vậy.

Lạc Linh Đan đang đi cùng cô bạn Tạ Hân đến cửa hàng tiện lợi chợt bước chân cô khựng lại. Dáng người phụ nữ ấy rất quen. Mình đã gặp ở đâu đó thì phải. Tại sao lại xuất hiện ở gần nhà Quân gia.

"Linh Đan! Cậu làm sao vậy?" Tạ Hân vỗ lên vai Lạc Linh Đan.

"Hả? À không có gì. Chúng ta đi thôi." Lạc Linh Đan cười lắc đầu.

"Cậu lạ thật." Tạ Hân bĩu môi.

Nhưng xung quanh cũng không có ai nên cô bạn cũng không nghi ngờ gì.

Cửa hàng tiện lợi số ba.

"Linh Đan! Kết hôn xong cậu có gì vui không?" Tạ Hân cười hỏi lẫn tò mò. Dù sao ông xã của Lạc Linh Đan quá mức ưu tú mà.

"Khụ! Khụ!" Lạc Linh Đan uống ngụm nước liền ho sặc sụa. Vui cái quỷ gì bị tên xấu xa đó hành sắp chết rồi đây.

"Cậu làm gì kích động vậy?" Tạ Hân vuốt nhẹ lưng cô.

"Tớ... Tớ không sao." Lạc Linh Đan xua tay.

"Hai người kết hôn lâu vậy rồi chắc có nhiều chuyện vui lắm đúng không. Tớ nghe..."

"Cậu đừng nhắc nữa." Lạc Linh Đan che miệng cô bạn mình lại.

Bỗng giọng nói quen thuộc khiến cô ngơ ngác nhìn xung quanh theo bản năng.

"Sao lại không thể nói hửm."

Tạ Hân cũng tìm theo.

"..." Lạc Linh Đan mắt chớp chớp nhìn người trước cửa hàng.

Vẫn là bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ màu đen ấy. Sáng nay, mới vừa chia nhau ra giờ mới có mấy tiếng đồng hồ liền gặp ở đây. Mà đáng lí ra, anh ở công ty mới đúng.

"Sao anh lại ở đây?"

"Nhớ em mà." Quân Duệ vài bước đã đến bên cạnh cô.

"Mới có mấy tiếng. Anh đang chọc em."

"Là thật mà. Thật sự muốn cột em bên cạnh."

"Hừ! Em mới không cần."

Tuy miệng nói như vậy nhưng ánh mắt cô lại bán đứng hoàn toàn vì nó đều chứa ý cười hạnh phúc.

"..." Tạ Hân ngơ ngác. Sao tự dưng mình cảm thấy bóng đèn to lớn nhất đang ở đây thì phải. Hai người này lúc nào cũng rải đường khắp nơi. Ngọt sắp chết cẩu độc thân như tôi rồi.

"Boss..." Trần Hưng cũng vừa bước vào liền khựng lại. Anh ta gãi gãi đầu.

Quân Duệ nhìn sơ qua cũng biết hai người này có chuyện gì khó nói.

"Đan Đan! Chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng nhé." Quân Duệ nắm lấy tay cô.

"Ừm! Nhưng còn..." Lạc Linh Đan nhìn sang Tạ Hân.

"Haha... Vợ chồng cậu cứ đi đi. Tớ mua một ít vật dụng cá nhân nữa. Khi nào xong sẽ gọi cho cậu." Tạ Hân cười gượng gạo.

"Cũng được." Lạc Linh Đan gật đầu.

Trần Hưng mấp máy môi mãi cũng không nói được gì. Anh ta chỉ gãi gãi đầu.

"Anh là trợ lý của chồng Linh Đan sao?" Tạ Hân nhìn Trần Hưng.

"Phải! Xin lỗi cô chuyện lần trước."

"Loại đàn ông nhu nhược như vậy tôi mới không cần." Tạ Hân ghét bỏ.

"..." Trần Hưng đứng như trời trồng. Mình chưa có nói gì mà.

Tạ Hân đi qua người anh ta định rời khỏi.

Trần Hưng lúc này mới kịp phản ứng nắm lấy cổ tay Tạ Hân.

"Chúng ta nói chuyện một chút được không."

"Anh lại nói đến việc bồi thường."

"..." Trần Hưng.

"Nếu là tiền thì không cần đâu. Tôi cũng không muốn nói nữa." Tạ Hân không vui nói.

"Không phải! Chúng ta thử hẹn hò đi." Trần Hưng nghĩ mãi mới nói được bấy nhiêu.

Thời gian qua, vì chuyện này mà làm anh ta khó xử. Suy nghĩ rất lâu mới thông suốt được.

"Anh nói gì?" Tạ Hân như nghe lầm.

"Chúng ta hẹn hò đi. Thật ra, anh cũng thấy em rất tốt. Tại anh suy nghĩ chưa thông suốt. Xin lỗi em!"

"Hừ! Tên đầu đất." Tạ Hân cười cười.

***

Quân Duệ cùng Lạc Linh Đan tay trong tay đi dọc bờ hồ.

"Sao anh lại đưa em đến đây?" Lạc Linh Đan cười đi trên thanh chắn.

"Cẩn thận kẻo ngã." Quân Duệ siết chặt tay cô.

Lạc Linh Đan nhìn anh.

"Em không sợ."

"Em sợ đau lắm mà. Hôm nay, trở nên gan dạ như vậy."

"Có anh rồi em không sợ gì cả." Lạc Linh Đan dừng lại bước chân cúi xuống câu lấy cổ anh.

Quân Duệ khựng lại ôm lấy cô.

Nhìn hai người ngọt ngào khiến ai cũng phải ngước nhìn.

"Thả em xuống đi. Mọi người nhìn kìa." Lạc Linh Đan xấu hổ vì rất nhiều người đang nhìn họ.

"Thích cứ để họ nhìn."

"Anh... Em muốn đi ăn." Lạc Linh Đan lãng sang chuyện khác.

"Được!"

Quân Duệ cũng không trêu cô nữa.

"Em muốn ăn gì?"

"À... Em muốn anh nấu cho em ăn."

"Được!"

Lạc Linh Đan cười híp mắt, có ông chồng cưng chiều như vậy thật là tốt.

Hai người vào siêu thị mua vật liệu để nấu ăn.

Vẫn là người phụ nữ lúc sáng, bà lau khoé mắt, khập khiễng rời đi.

Quay lại phía Phùng Mỹ Chi.

Khoảng thời gian này, trong lòng bà ta có hơi lo lắng vì chuyện mẹ con Lâm Tú Cẩm. Bà ta đã thử liên hệ với Lương Chính Nam nhưng tất cả đều vô ích. Khoảng thời gian trước đây, không bao lâu là đến tìm bà ta đòi tiền nhưng giờ lại mất dạng. Với một người tham lam như ông ta chẳng lẽ lại dễ dàng rút lui như vậy.

Tay bà ta siết chặt lại mẫu giấy đến nhào đi nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi không cam tâm. Tất cả phải thuộc về mẹ con tôi."

"Mẹ!" Quân Tống mở cửa bước vào.

Bà ta ném tờ giấy xuống ngẩng mặt lên.

"Con làm sao vậy?"

"Dạo này trong công ty con chẳng có thể động vào thứ gì. Cứ như tên sai vặt nên con không muốn đi nữa."

"Ba con đâu?"

"Hazz... Mẹ đừng nhắc. Ba cứ nói để ba tính. Đến nay vẫn là một nhân viên quèn."

"Được rồi. Con cố nhịn thêm thời gian nữa. À... Còn cô gái tên Lạc Tố Anh..."

"Thôi, mẹ đừng nhắc đến cô ta nữa. Trong cô ta đáng sợ quá. Mẹ nhắc con lại gặp ác mộng." Quân Tống xua tay lia lịa.

"Không phải con nói rất yêu cô ấy sao. Giờ lại như vậy."

"Đó là trước kia."

"Nếu con muốn có mọi thứ. Nghe lời mẹ đến bệnh viện chăm sóc cô ta đi."

"Mẹ..."

"Người làm việc lớn phải biết thiệt hơn. Con cứ nghe mẹ."

"..." Quân Tống không cam lòng nhưng anh ta nào dám làm gì hơn.

Anh ta không biết mẹ mình lại muốn làm gì chỉ có thể bấm bụng mà thuận theo.