Chương 32: Chẳng lẽ, đã kết thúc rồi sao

Lạc Linh Đan theo Quân Duệ đến trung tâm thương mại.

Cô níu tay anh lại.

"Đây là cửa hàng quần áo nữ chúng ta vào đây làm gì?"

"Tất nhiên là mua quần áo cho em rồi." Quân Duệ cúi xuống khẽ cười nhìn cô vợ của mình.

"Không cần đâu mà. Quần áo em đã nhiều lắm rồi."

"Vài hôm nữa là đến mừng thọ ông nội. Em nghĩ sao." Quân Duệ câu môi kéo tay cô vào trong.

"..." Lạc Linh Đan ngơ ngác. Hình như cô quên mất việc này thì phải. Vì vậy, cô cũng không phản đối nữa.

Nhân viên vừa thấy hai người đã cúi chào, nở nụ cười niềm nở.

"Kính chào quý khách!"

"Ông xã! Hay để hôm khác đi." Lạc Linh Đan khựng lại khi nhìn xung quanh.

Ai cũng ăn mặc sang trọng. Cô sợ làm anh mất mặt.

"Đã vào rồi thì xem có hợp không. Hôm nay, anh đang rảnh rỗi. Hay là em muốn anh bận rộn đến chết hửm." Quân Duệ nâng cằm cô lên trêu.

Lạc Linh Đan trề môi. Anh mà rảnh rỗi hả. Đúng là nói dối không chớp mắt mà. Vừa rồi, cô đã nghe Trần Hưng nói có cuộc họp với nhân viên cấp cao ở nước ngoài. Gặp ông chủ như anh chắc chắn sẽ làm họ nghẹn chết. Nhưng cô cũng không muốn anh suốt ngày bận rộn với công việc, sức khỏe vẫn quan trọng hơn.

"Được rồi! Em sang đó đi vệ sinh đã. Anh ngồi đây đợi em." Lạc Linh Đan đẩy anh ngồi xuống ghế chờ.

"Không cần anh đi cùng à." Quân Duệ nhìn cô.

"Em đi vệ sinh anh theo làm gì. Biếи ŧɦái." Lạc Linh Đan mắng xoay người bước vào trong.

"..." Quân Duệ. Như vậy là biếи ŧɦái ư. Sao mình không biết. Anh ngồi xuống ghế, lấy điện thoại bên trong túi ra xem.

Rất nhiều, rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Bên trong nhà vệ sinh, Lạc Linh Đan vừa định mở cửa bất ngờ một chậu nước ở đâu đỗ vào người cô. Mà cửa lại bị khoá chặt từ bên ngoài.

"Có ai không? Có người kẹt ở bên trong này. Có ai không?" Lạc Linh Đan cố gắng mở cửa nói lớn. Hy vọng là bên ngoài có người.

Đáp lại chỉ là sự im lặng.

"Điện thoại mình đã bỏ bên ngoài rồi làm sao đây." Lạc Linh Đan bất lực thở dài. Mà dường như máy lạnh mở hơi lớn thì phải.

"Hắc xì!" Lạc Linh Đan xoa xoa mũi. Giờ chỉ hy vọng có người đi ngang qua vậy.

Cộp! Cộp! Tiếng bước chân vang lên.

Chưa kịp vui mừng, trước mắt cô bỗng mơ hồ.

Quân Duệ nhìn thời gian nhíu mày, đứng dậy.

"Nhà vệ sinh nữ hướng nào?"

"Hả?" Nữ nhân viên như nghe nhầm.

"Tôi hỏi nhà vệ sinh nữ hướng nào?" Quân Duệ không kiên nhẫn lặp lại.

"Bên này!" Nữ nhân viên giật mình dẫn đường.

"Đan Đan! Em có ở bên trong không?" Quân Duệ gọi lớn.

Đáp lại vẫn là sự im lặng.

Quân Duệ lo lắng mở từng cánh cửa ra kiểm tra.

Bước chân anh khựng lại trước một cánh cửa.

"Đan Đan! Đan Đan!"

"Đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao lại không có ai." Nữ nhân viên bên cạnh nghi hoặc nhìn xung quanh.

Quân Duệ ngẩng mặt lên nhìn cửa thông gió phía trên.

"Quân tổng! Ngài..." Nữ nhân viên rung rẩy lên tiếng.

"Tôi muốn kiểm tra lại camera cửa hàng. Nhanh." Quân Duệ lạnh giọng.

"Vâng!" Nữ nhân viên sợ hãi chạy ra ngoài.

Quân Duệ nhìn chỉ thấy một đôi giày màu đen thấp thoáng gần cánh cửa bên ngoài.

Quân Duệ lấy điện thoại gọi đi.

Bên kia đã lập tức nghe máy.

[Tôi nghe đây ạ!]

"Tôi đã gửi vị trí cùng đoạn camera. Cậu cho người kiểm tra toàn bộ camera trên đường từ vị trí này xem có ai khả nghi."

[Vâng!]

Không chậm trễ thêm một phút nào. Trần Hưng cùng một số người khác bắt tay vào việc.

Anh ta liền gọi đi.

[Boss! Có một chiếc xe từ phía sau cửa hàng rời khỏi ngay khoảng thời gian đó. Biển số xe là...]

Vừa dứt lời, Quân Duệ đã lên xe rời đi. Tại sao anh lại sơ xuất như vậy chứ. Đáng lí ra anh nên cột chặt cô bên cạnh.

Theo vị trí mà Trần Hưng gửi đến anh đã lái xe với tốc độ tối đa. Hy vọng mọi chuyện sẽ không đến mức tồi tệ. Ước nguyện của anh chỉ là được ở cạnh Lạc Linh Đan mà thôi. Tại sao mọi chuyện đều thay đổi. Là đúng hay sai với con đường anh đã chọn...

Xưởng gỗ X.

Nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm. Phần lớn những khối gỗ đã mục nát rất dễ dàng bắt lửa.

Lạc Linh Đan có thể ngửi được mùi ẩm mốc của nơi này. Nhưng cơ thể cô giờ chẳng còn sức lực gì cả. Giọng cô khẽ vang lên.

"Làm ơn, thả tôi ra đi."

"..." Hai mẹ con Lạc Tố Anh khựng lại rất nhanh đã ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh ném cô xuống nền gạch.

"A..." Lạc Linh Đan đau đớn. Mọi thứ xung quanh khá tối.

"Haha... Cô em cứ yên tâm. Sẽ rất nhanh không còn đau đớn nữa đâu."

Hai mẹ con họ cố giữ một khoảng cách để Lạc Linh Đan không thể nhìn thấy.

"Mẹ! Con muốn xem cô ta đau đớn đến chết." Lạc Tố Anh cười khuẩy.

"Được! Chúng ta cùng xem." Lâm Tú Cẩm cười lạnh.

Điều mà họ muốn chính là nhìn thấy cô khổ sở, đau đớn. Vậy mà Lạc Linh Đan lại chọn gả cho Quân Duệ, cuộc sống luôn tràn đầy hạnh phúc.

Tách! Tiếng bật lửa vang lên càng thêm rõ ràng giữa không gian yên tĩnh đến đáng sợ này.

"Đừng mà! Làm ơn... Tôi đã làm gì để các người ghét tôi như vậy. Tại sao luôn đối xử với tôi như vậy?" Lạc Linh Đan cố gượng dậy. Vì tay chân cô đều bị trói chặt.

Mùi khói sộc vào mũi khiến cô hít thở cũng khó khăn.

"Khụ! Khụ! Thả tôi ra." Hơi thở yếu ớt cầu lấy sự sống.

Kiếp trước khí chưa nhận ra được người quan trọng với bản thân mình cô chết cũng không có gì hối tiếc. Nhưng hiện tại, cô đã có Quân Duệ.

Nghĩ đến ánh mắt lo lắng của anh, trái tim cô thắt lại nước mắt cũng lăn dài trên gương mặt. Mọi thứ trước mắt cô đều trở nên mơ hồ... Chẳng lẽ, đã kết thúc rồi sao.

Lửa mỗi lúc một lớn dần. Vì đây là xuởng gỗ nên khá lớn. Lửa lan rộng ra từ từ bừng cháy lớn dần, lan rộng ra về phía Lạc Linh Đan.

"Con muốn nó chết."

"Chúng ta đứng bên ngoài nên con cứ từ từ xem. Đợi đến khi xưởng gỗ này cháy thành tro bụi rồi chúng ta đi cũng không muộn."

Hai mẹ con nở nụ cười của chiến thắng.