Chương 29: Cùng một loại người

Quân Duệ nhìn cô ăn mặc khá mỏng manh lại gió lớn nên có chút không vui hai ba bước đã đi đến bên cạnh cô.

"Vợ! Em thật không ngoan."

Lạc Linh Đan mấp máy môi, chợt cảm giác ấm áp bao trọn lấy cơ thể mình. Cô ngẩng mặt lên ánh mắt cong cong mang ý cười. Mà quên mất bên cạnh còn có thêm một người.

Lâm Tiểu Chấn khi nghe từ vợ này cứ như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt đến ngẩn người.

"Vợ! Ông bướm bên cạnh em cũng không ít."

"..." Lạc Linh Đan. Mùi giấm chua này cũng quá nồng rồi.

"Tôi... Quân tổng. Anh nói cô ấy... Là sao?" Lâm Tiểu Chấn ngập ngừng một lúc vẫn là muốn làm rõ ràng.

"Hửm! Cậu không hiểu tiếng người." Quân Duệ lạnh nhạt nói.

"..." Lâm Tiểu Chấn.

Tạ Hân vừa bước ra nhìn thấy cảnh tượng này có chút ngây ra. Cô thì ế còn bạn mình lại xuất hiện tận hai người. Mà người đứng bên cạnh còn là siêu cấp đẹp trai nữa. Mình đã bỏ lỡ chuyện gì rồi sao.

"Sao anh lại đến đây?" Lạc Linh Đan ngẩng mặt lên nhìn anh.

"Cô gái vô lương tâm." Quân Duệ niết nhẹ lên mũi cô.

Lạc Linh Đan chun mũi.

Hai người càng nhìn càng thấy rất thân mật không giống như bạn bè cũng không giống người yêu.

Lạc Linh Đan chợt nhớ ra còn có thêm một người.

"Đừng đùa nữa. Giờ này sao anh không ngủ mà lại đến đây?"

"Em nói xem." Quân Duệ nhìn cô.

Lạc Linh Đan ngơ ngác. Tên này hôm nay lại giở trò gì nữa đây. Lại phát hiện thêm ánh mắt tò mò của một người.

"Anh về đi mà."

"Vợ! Chồng không ngủ được." Quân Duệ tủi thân.

"..." Lạc Linh Đan. Thái độ gì đây. Sao lại trở thành cún con nữa rồi mới tỏ vẻ lắm mà.

Hai người đều há hốc mồm trợn tròn mắt giờ thì không thể nghe lầm được nữa.

"Linh... Linh Đan."

Lâm Tiểu Chấn từng nghe qua thiếu gia của nhà họ Quân bị tai nạn trở nên ngốc nghếch cần người chăm sóc. Nghe nói là có người đồng ý làm vợ một tên ngốc. Lúc đó ai cũng cười chê nhưng anh ta càng không nghĩ đến người đó lại là Lạc Linh Đan.

"..." Lạc Linh Đan nhìn về phía sau. Sao mọi chuyện nát bét cả rồi. Cô đang định sau chuyến đi này trở về sẽ nói cùng Tạ Hân.

Quân Duệ vẫn vẻ điềm đạm ấy nhìn cô.

"Giới thiệu với hai người đây là chồng tớ Quân Duệ." Lạc Linh Đan bắt đắc dĩ. Dù sao cô cũng không muốn che giấu mối quan hệ này mãi.

Quân Duệ rất hài lòng với câu nói của cô hoà hoãn đôi chút.

"Bà xã! Xem ra em cũng không quá mức vô tâm."

"..." Lạc Linh Đan mờ mịt. Cô vô tâm chuyện gì chứ. Đã xảy ra chuyện gì mà anh cứ nhắc đến mãi.

Phía sau tảng đá lớn, có một người cũng như bị điểm huyệt khí nghe đến cái tên vừa rồi, nước mắt trực trào.

"Nếu anh đến rồi vào chơi với mọi người. Sáng mai, chúng ta cùng trở về." Lạc Linh Đan níu tay anh.

"Tuân lệnh bà xã đại nhân." Quân Duệ nhếch môi.

"Anh thật đáng ghét." Lạc Linh Đan tỏ ra ghét bỏ.

Tạ Hân cùng Lâm Tiểu Chấn lại ngơ ngác nhìn nhau. Hai người này cứ xem đây là chốn không người mà.

Buổi tối hôm đó, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Quân Duệ cùng Lạc Linh Đan nhưng không ai dám hỏi.

***

Trung tâm thương mại K.

Lạc Tố Anh đang say sưa với những chiếc túi xách hàng hiệu chợt nhìn thấy một người qua khung cửa kính. Cô ta vội vàng xoay người lại đi ra ngoài.

Nhà vệ sinh.

Như một sự tình cờ, Lạc Tố Anh bước đến bồn rửa tay.

Người phụ nữ ấy cũng nhìn sang, không ai khác là Phùng Mỹ Chi.

"Thật trùng hợp. Lạc tiểu thư cũng đi mua sắm à."

"Vâng ạ! Không ngờ lại gặp được bác ở đây." Lạc Tố Anh nở nụ cười ngọt ngào trả lời.

"Chúng ta ra ngoài trò chuyện một lúc nếu Lạc tiểu thư không phiền."

"Vâng! Bác cứ gọi cháu là Tố Anh được rồi không cần xa lạ như vậy."

"Được!"

Hai người đi đến quầy nước ở trung tâm, cũng không ai vội lên tiếng.

Lạc Tố Anh rũ mắt xuống khuấy ly nước trên bàn.

"Chị gái cháu có gây phiền phức gì cho bác không ạ?"

"Sao cháu lại hỏi như vậy?" Bà ta thờ ơ hỏi.

"Thật ra, chị lúc trước nhất quyết không chịu gả cho anh Quân Duệ. Chị ấy nói không muốn sống với một kẻ ngốc nghếch cả đời. Đột nhiên lại đồng ý một cách dễ dàng sau một đêm. Nên cháu..." Lạc Tố Anh nói đến đây thì khựng lại.

"Giờ không phải rất tốt sao. Phu nhân tập đoàn S nổi tiếng còn là chủ tịch phu nhân của Quân thị. Nghe danh thôi cũng đủ để người khác ngưỡng mộ." Bà ta cười lạnh.

"Ý bác là..."

"Sao không phải tình cảm hai người rất tốt. Chẳng lẽ, cô ấy không nói gì với cháu." Bà ta nâng mắt.

Lạc Tố Anh lắc đầu tỏ vẻ vô tội. Nhưng bàn tay phía dưới nắm chặt đến gốc váy cũng bị nhào đi. Tại sao cô ta lại may mắn đến như vậy.

Bà ta quan sát Lạc Tố Anh một lúc.

"Chúng ta cùng là một loại người vì sao không cùng nhau hợp tác."

"Cháu..."

"Không cần giả vờ trước mặt tôi. Đã cùng một loại người thì sẽ dễ dàng cảm nhận được. Cái cô muốn cũng là thứ tôi cần. Cô cứ từ từ suy nghĩ rồi gọi cho tôi." Phùng Mỹ Chi đứng dậy bước đi trước.

Lạc Tố Anh nhìn theo híp mắt, nhếch môi cười lạnh.

"Đúng là rừng càng già càng cay. Hèn gì có thể từ tiểu tam rất nhanh trở thành chính thất."

Nhưng cô ta hiểu rõ chỉ cần có bà ta giúp sức cơ hội sẽ đến dễ dàng hơn.

Quay lại phía Quân Duệ cùng Lạc Linh Đan.

Buổi cấm trại kết thúc.

Lạc Linh Đan đành đi về trước vì có việc nhưng thật ra là Quân Duệ.

"Tớ về trước! Có gì liên lạc sau." Lạc Linh Đan nhìn cô bạn áy náy.

"Hừ! Cậu thật lợi hại kết hôn rồi mà giấu kín như vậy." Tạ Hân ghét bỏ.

"Được rồi! Tớ dẽ bù đắp cho cậu một bữa ngon."

"Vậy còn được."

Quân Duệ tựa lưng vào thân xe, tay xoay xoay điện thoại trong tay nhìn cô vợ của mình.

Điện thoại báo đến.

Quân Duệ nhìn số vừa gọi ấn nghe.

[Cháu hay thật. Suốt ngày bắt ông già này đi tới đi lui còn mình thì bên cô vợ nhỏ.]

"Không phải ông muốn có cháu à."

[...] Bị nói trúng ông nội Quân đành im lặng.

"Ông giúp cháu một việc nữa. Cháu sẽ gửi sang cho ông."

[Hazz... Đành vậy. Ai bảo ta là ông cháu.]

Quân Duệ thoáng nhìn sang, mày khẽ nhíu lại. Rõ ràng anh thấy ai đó đang nhìn mình.

"Ông xã! Về thôi." Lạc Linh Đan đi đến.

"Được về thôi." Quân Duệ nắm lấy tay cô.

"Có việc ở công ty sao?" Lạc Linh Đan quan tâm hỏi. Vì lúc nảy, cô thấy anh nghe điện thoại.

"Ừm rất quan trọng." Quân Duệ gật đầu.

"Có gấp lắm không. Nếu vậy anh còn đợi em làm gì." Lạc Linh Đan nhíu mày.

"Vì việc này có liên quan đến em." Quân Duệ thở dài.

"Hả? Tại sao?" Lạc Linh Đan nghi hoặc. Chẳng lẽ, cô đã gây ra vấn đề gì.

Quân Duệ khẽ cười kéo cô ôm vào lòng, giọng cười trầm thấp trên đỉnh đầu.

"Ông nội muốn có cháu. Tất nhiên là phải chờ em đồng ý rồi."

Lạc Linh Đan mặt nóng bừng lên. Xoay người lại giẫm lên chân anh chạy về phía chiếc xe.

Quân Duệ khoé môi cong lên. Sao da mặt vợ anh lại mỏng như vậy chứ.