Kì lạ quá! Minh Viễn... Em khó chịu quá! Cứu em...
Thanh Du không chịu nằm yên, ở trong lòng anh không ngừng ngọ nguậy. Cứ như thế này làm anh phải đấu tranh tư tưởng với chính mình rất nhiều. Thành thấy đại ca mình không có động tĩnh gì, anh ta giảm tốc độ, rẽ vào một con đường vắng người.
- Anh Viễn này, anh rốt cuộc có phải đàn ông không vậy?
Minh Viễn không hiểu ý của Thành lắm, anh hỏi lại.
- Cậu có ý gì?
- Đây là triệu chứng của người bị trúng xuân dược rồi. Anh không định giúp cô ấy hạ hỏa sao? Nếu cứ bắt cô ấy phải chịu đựng thế này quá lâu thì sẽ chết người mất thôi!
Anh chau mày, nheo mắt nhìn Thanh Du rồi nuốt khan một ngụm nước bọt.
- Không đến bệnh viện kịp sao?
Thành cũng chẳng biết vào lúc này đại ca anh ta đang giả ngốc hay ngốc thật nữa. Anh ta thở dài.
- Bệnh viện cách đây khá xa, cô ấy e rằng sẽ không trụ nổi. Anh còn nhớ hồi trước anh từng bị lừa uống rượu chứa xuân dược không? Lúc ấy may là lọc máu kịp thời. Mới uống mà tác dụng đã ghê gớm như thế, huống hồ cô ấy còn bị bọn chúng tiêm thẳng vào người.
Minh Viễn đắn đo, thực sự phải làm tới chuyện đó là hạ sách của anh, anh sẽ không làm gì nếu không có sự cho phép của cô.
Thành chỉ chép miệng một cái, thẳng tay đánh lái cho xe táp vào một khu đất trống rồi đỗ lại ở đó, nhảy ra khỏi xe. Minh Viễn cạn lời, anh ta không biết anh đang căng thẳng và lo lắng tới chừng nào đâu. Thế mà chỉ bỏ lại một câu rồi lập tức chạy đi đâu mất dạng.
- Anh Viễn, anh cứ tự nhiên! Bao giờ xong thì gọi cho em!
Mặc dù đã từng chứng kiến qua, nhưng anh không ngờ mình sẽ phải thực hành ngay trong hoàn cảnh này. Anh nhìn Thanh Du , trống ngực đập dồn dập, cảm nhận được hai tai nóng bừng, anh vội quay đi, vươn tay lên bật máy lạnh.
- Vợ, em nói xem anh phải làm sao mới đúng đây?
Minh Viễn ghé sát tai cô hỏi. Tuy nhiên, chính hành động ấy lại kí©h thí©ɧ cô vợ nhỏ của anh. Thanh Du vòng tay qua ôm lấy cổ anh, không nói thêm gì mà đột ngột hôn lấy đôi môi anh. Anh không hề có chút phòng bị, đại não nhất thời đơ mất mấy giây, anh trợn tròn hai mắt, dường như không thể tin vào những gì đang diễn ra.
Thế nhưng Minh Viễn "bắt sóng" rất nhanh, đôi mắt nheo lại một đường hẹp dài, một chút lý trí cuối cùng đã bị đánh tan mất, bản năng trong anh trỗi dậy rồi. Trong ánh mắt tối sầm là du͙© vọиɠ sâu thẳm, trông cứ như đã biến thành một người khác vậy.
Thanh Du hôn rất vụng về, một tay anh giữ lấy gáy cô, tay còn lại bắt đầu mò ra sau lưng, kéo khóa váy cưới xuống, luồn vào bên trong vuốt ve dọc sống lưng cô. Đồng thời, cánh môi anh phủ lên môi Thanh Du, đưa lưỡi tách mở hàm răng ngọc, tìm đến lưỡi cô khuấy đảo một phen.
Thanh Du cảm tưởng như có dòng điện chạy từ sống lưng lên tới đại não, nhất thời tê dại. Bị anh hôn cho tới khi sắp ngạt hơi, cô đấm thùm thụp vào ngực anh, Minh Viễn Minh Viễn tiếc nuối buông ra. Cô mơ màng nhìn anh, đôi mắt như bị sương mù bao phủ. Thanh Du nghẹn ngào không thốt được thành lời, lần đầu tiên cô hôn trực tiếp với người khác, còn vào sâu đến vậy. Nhưng mà không thể nghĩ được gì nhiều nữa, cơ thể cô thực sự sắp đạt tới giới hạn rồi, tác dụng của thuốc quá mạnh, bây giờ cô chỉ muốn anh thôi.
- Minh Viễn... Cho em... được không?
Ghế ngồi phía trước bị hạ xuống, có thể ghép với phần ghế sau giống như tạo thành một chiếc giường, anh không đáp, dùng hành động để thay cho câu trả lời. Đôi mắt xinh xắn mở to lên, nhìn chằm chằm vào Minh Viễn đang gần trong gang tấc. Chợt nhận ra ngay cả áo vest dính đầy máu trên người anh còn chưa cởi, bèn để Thanh Du ngồi tựa vào ghế bên cạnh, còn mình cởϊ áσ, tiện thể rũ bỏ bộ váy cô đang mặc vứt sang một bên.
Nhìn thấy nơi gợi cảm đập vào tầm mắt, sự kiềm chế lúc này của anh chỉ là con số không. Anh lại kéo cô ngồi lên đùi mình, đối mặt với anh, Minh Viễn tựa lưng vào ghế, bàn tay liên tục trêu đùa hai nụ hoa, luân phiên mυ"ŧ lấy chúng.
Thanh Du đặt tay lên vai anh, cảm giác tiếp xúc xá© ŧᏂịŧ khiến cơ thể cô nhạy cảm gấp bội phần, môi nhỏ bất giác thốt ra những âm thanh gọi mời:
- Ưʍ...ưʍ...
Nhưng cơ thể bứt rứt cùng cực vẫn chưa đủ thỏa mãn với sự dạo đầu mơn trớn nhẹ nhàng thế này.
Anh buông tha hai nụ hoa hồng nhỏ bé, tiếp tục tận hưởng dư vị ngọt ngào trên đôi môi xinh đẹp.
Vật to lớn bên dưới từ lúc nào đã vươn mình đứng thẳng, hừng hực tinh thần chiến đấu. Anh kéo khóa quần, đem cự v*t thoát ra khỏi "xiềng xích".
Bàn tay anh mò xuống, chạm vào nơi tư mật bên dưới đã sớm ẩm ướt, cơn du͙© vọиɠ xâm chiếm lý trí, chỉ muốn được nhanh chóng thỏa mãn.
Không câu giờ nữa, Minh Viễn điều chỉnh tư thế, quỳ thẳng lưng, nắm một chân cô vắt ngang thắt lưng, chân còn lại gác lên vai anh, cơ thể nhỏ nhắn mềm nhũn như con rối để mặc anh thao túng, với một cái thúc người về trước, lối vào trơn trượt phình to hết mức có thể để nuốt lấy côn th*t xâm nhập.
Cảm giác đau đớn như thể thân mình bị xé toạc làm hai, cô hét lên, nhưng thanh âm trong cổ họng bị Minh Viễn kịp thời dùng một nụ hôn nồng nhiệt chặn lại.
Mọi thứ xúc cảm đều hỗn độn và lạ lùng...
Anh đã thành công xâm nhập vào bên trong cô, nhưng nơi đó bao siết quá chặt, cảm nhận được cô đang đau nên chưa vội động thân. Đành cố nén du͙© vọиɠ gào thét xuống, chật vật chờ mãi cho đến khi cơ thể cô thả lỏng hơn, anh mới an tâm phần nào.
Minh Viễn ra sức nhào nặn đôi gò bông căng tràn sức sống của cô. Theo từng cú nhấp nhẹ nhàng mà bóp lấy hai ngọn đồi mềm mại.
Thanh Du nắm chặt tay anh, đầu óc trống rỗng, chỉ biết thể xác dù đau đớn nhưng hình như còn mang theo cả những kɧoáı ©ảʍ không tên.
Đôi môi nghịch ngợm hôn khắp nơi đánh dấu đỏ chi chít trên cơ thể cô, hằn lên làn da trắng nõn những vết đỏ của sự ái ân cuồng nhiệt.
Vận động vào ra liên tục, bên dưới phối hợp nhịp nhàng, tưởng chừng như cả hai đã hoà vào làm một. Lúc sau, xúc cảm lên đến đỉnh điểm, anh đem những mầm mống nhỏ của mình rót vào trong cơ thể cô, chất lỏng tràn ra bên ngoài, dầy nhụa cả ghế xe.
Thanh Du thở hồng hộc, không chỉ cô, ngay cả anh cũng đổ mồ hôi ướt sũng. Cô cảm thấy cơn nóng như thiêu đốt trong người cuối cùng đã được xoa dịu. Bấy giờ đầu óc mới tỉnh táo hơn một chút, cô nhớ lại những chuyện trải qua, ấm ức mà bật khóc.
Vũ Minh Viễn ôm chặt lấy cô, đem áo của mình cho cô khoác lên. Cảm nhận được Thanh Du đang run rẩy, anh vỗ nhẹ lưng cô an ủi, rồi cất lời, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn rất ấm áp.
- Thanh Du, mọi thứ đã qua... Đừng sợ! Có anh ở đây rồi!
Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp kia, hôn nhẹ lên trán cô.
Có lẽ chuyện hôm nay đối với cô mà nói chính là một cú sốc tâm lý. Chỉ nhỡ may anh đến muộn một chút thôi, mọi thứ sẽ lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó và chẳng thể cứu vãn được nữa...
Và rồi, Thanh Du mệt quá mà thϊếp đi trong vòng tay anh. Minh Viễn hé mở cửa kính xe để không khí thoát ra.
Khi Thành được gọi quay lại thì trời đã tờ mờ sáng. Anh ta đang ngủ vắt vẻo trên cành cây, bị cuộc gọi của đại ca làm cho giật mình, suýt thì trượt chân, lộn cổ xuống đất.
Thành trở lại ghế lái, không dám ngoảnh mặt nhìn cặp đôi phía sau. Nhưng Minh Viễn cũng chẳng có gì, anh đã sớm chỉnh trang lại quần áo. Duy chỉ có Thanh Du, vì chiếc váy cưới đã rách tả tơi, anh lục cả xe thấy một chiếc áo sơ mi đen, bèn mặc tạm vào cho cô.
- Thành, đến bệnh viện đi. Đưa cô ấy đi khám trước rồi tính.
Thấy đại ca lên tiếng, anh ta lén cười. Chẳng biết nghĩ gì mà lúc sau bạo gan nói.
- Đại ca! Chúc mừng anh nhé!
- Chuyện gì?
- "Bóc tem" thành công! "Làm" từ đêm đến gần sáng, hẳn là sung sức lắm...
Minh Viễn lườm anh ta, Thành thấy gáy mình hơi lạnh, ngay lập tức ngậm miệng, không dám ho he gì thêm.
Anh cũng chẳng thèm đối chất với anh ta làm gì, cúi xuống nhìn vợ đang ngủ say, khóe môi khẽ cong lên cười. Anh nghe được cả tiếng tim mình đập trong l*иg ngực, ngay lúc này đây, tâm trí anh đang đắm chìm trong ngọt ngào và hạnh phúc...