Lưu Tuệ không hổ là người suýt chút nữa thì thành gia chủ của Lưu gia. Diệp lão phu nhân rất hài lòng về Lưu Tuệ, thi thoảng tìm Lưu Tuệ để uống trà. Quan hệ mẹ chồng con dâu rất tốt, chỉ cần là người đối xử tốt với Diệp Minh. Là ai Triệu Mai nhìn cũng thấy hợp mắt.
Có người vui dĩ nhiên là cũng có người buồn. Trần Hảo ngồi trong phòng mặt mũi cau có. Phu quân thì đang đi mua vải ở xa, chuyện trong nhà thì rối ren hết cả. Vốn tưởng là Diệp Minh là một kẻ ngốc lại lấy nam tức phụ sẽ không có ai tranh đoạt với mình.
Không ngờ là nam tức phụ này còn khó đối phó hơn là mấy nữ nhân trong phủ. Vừa vào cửa liền đem nhân thủ của nàng cài bên đó cắt rụng. Đúng vậy, hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh Diệp Minh vốn là người của Trần Hảo cài vào.
Dù Diệp Minh là một kẻ ngốc, nhưng hắn chiếm được tình thương của phụ mẫu là thật. Trần Hảo vẫn luôn lo lắng phu quân nàng bôn ba vì Diệp gia. Kiếm nhiềm của cải cho Diệp ra để rồi cha mẹ chồng sẽ đem tiền đó cho Diệp Minh hết.
Nàng cũng không muốn sau này phải chăm sóc cho Diệp Minh. Nên mới tích cực thúc đẩy để cho Diệp Minh lấy vợ. Muốn Diệp Minh lấy vợ là nam tức phụ cũng là Trần Hảo. Phải đảm bảo tài sản của Diệp gia rơi hết vào tay con trai nàng.
Tức giận vò cái khăn trong tay, đều tại hai ả ngu ngốc kia. Đã dặn dò bảo hai nàng tìm cách bò lên giường Diệp Minh. Như vậy dù sao cũng là người của mình. Hai ả kia lại không thông minh, bản thân có thể kiểm soát được. Cuối cùng lại không thể làm được khiến bây giờ rước phải một kẻ khó đối phó.
Trần Hảo không khỏi vò đầu bứt tai suy nghĩ. Lưu Tuệ đơn giản là vì thương Diệp Minh nên ra tay. Hay là vì muốn chen chân sâu vào quản lý Diệp phủ. Mấy hôm nay quan hệ của Lưu Tuệ và Diệp lão phu nhân rất tốt.
Ngày nào nàng cũng thấy Diệp lão phu nhân tặng quà cho Lưu Tuệ. Vương bà bà lạnh lùng với mình nhưng lại thân cận với Lưu Tuệ. Khiến Trần Hảo hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn hai đứa con của mình đang chạy trong sân, Trần Hảo sắc mặt âm trầm không thể để như vậy được. Phải cho Lưu Tuệ biết ai mới là chủ nhân của cái nhà này.
Thực ra thì Trần Hảo xấu tính nên nghĩ nhiều rồi. Lưu Tuệ là thật lòng muốn tốt cho Diệp Minh nên mới làm vậy. Hơn nữa Diệp Minh ngây thơ tựa trẻ nhỏ, ngoan ngoãn hiền lành lại yêu quý mình. Nhờ Diệp Minh, Lưu Tuệ thấy bản thân tốt đẹp hơn trước nhiều lắm.
Diệp Minh lôi kéo Lưu Tuệ ngồi xuống, đặt một cái hộp tinh xảo trên bàn. Sau đó nói : " Tức phụ, bánh này rất là ngon nhưng rất là hiếm. Tức phụ mau ăn đi "
Sau đó liền mở hộp bánh, nhét vào trong tay Lưu Tuệ một chiếc bánh nho nhỏ. Lưu Tuệ kinh ngạc nhìn cái bánh trong tay. Không chỉ hộp đẹp mà bánh cũng rất đẹp. Cắn một miếng, Lưu Tuệ trợn mắt, ngon quá cũng không quá ngọt.
Cắn thêm vài miếng, xử lí sạch cái bánh. Lưu Tuệ ngượng ngùng nhìn Diệp Minh. Chỉ thấy tướng công ngốc nhà mình hai mắt long lanh nhìn mình hỏi : " Ngon không? Rất ngon phải không? Tướng công đặc biệt giữ lại cho tức phụ đó"
Sau đó bày ra vẻ mặt, mau khen ta đi
Lưu Tuệ buồn cười nói : " Tướng công là tốt nhất "
Diệp Minh được khen vui vẻ cười tít mắt. Mỗi lần tức phụ cười đều rất đẹp, tuy rằng cho tức phụ hết bánh có hơi đau lòng. Nhưng mà tức phụ cười tươi như vậy, lần sau vẫn là đem cho tức phụ ăn tiếp.
Lưu Tuệ lại lấy một cái bánh trong hộp đưa lên bên miệng Diệp Minh nói : " Tuy là bánh này rất ngon, nhưng nếu ăn một mình thì sẽ không ngon nữa. Ta muốn ăn cùng tướng công, như vậy bánh mới ngon"
Diệp Minh nghe vậy quả nhiên không từ chối bánh, to miệng cho hết cái bánh vào miệng. Sau đó còn liếʍ ngón tay của Lưu Tuệ sạch sẽ. Lưu Tuệ đỏ mặt rụt tay lại, vuốt ngực tự nhủ. Tướng công chắc là không hiểu mình đang làm gì đâu.
Diệp Minh khó hiểu nhìn Lưu Tuệ, sao tức phụ lại đỏ mặt rồi. Sau đó vươn tay chọc má Lưu Tuệ. Hai người vui vẻ cười ha ha.
Mấy người làm bên ngoài nghe tiếng cười. Nhịn không được lén nhìn mấy lần, không lẽ thiếu phu nhân thực sự là thương nhị thiếu gia sao? Xem ra số mạng của nhị thiếu gia rất tốt. Tùy tiện cưới một người cũng vớ được một người tốt với mình thực sự.
Lưu Tuệ đang vui vẻ chơi với Diệp Minh đột nhiên sựng lại tiếng cười im bặt. Làm Diệp Minh không hiểu ra sao, sao đang chơi đuổi bắt mà tức phụ lại đột nhiên đứng lại.
Lưu Tuệ lúc này tâm trạng quay cuồng có chút run rẩy cầm cái hộp bánh tinh xảo mà Diệp Minh vừa cho mình lên. Chỉ thấy góc hộp bánh khắc ba chữ " Hòa Đường Kí" bên cạnh còn khắc hình hai đứa trẻ mập mạp. Làm động tác bê chữ hòa đường kí lên trên đầu.
Ánh mắt Lưu Tuệ lóe lên, là hắn.... Không ngờ là đã phát triển tới mức độ này. Lưu Tuệ sâu sắc cảm nhận được rằng bản thân không bằng người kia. Cũng may là người kia hắn sống tốt, nếu không Lưu Tuệ sẽ cảm thấy có lỗi rất nhiều.
Diệp Mình thấy Lưu Tuệ cầm hộp bánh liền nói : " Tức phụ thích bánh này sao? Tuy là hơi khó mua nhưng nếu tức phụ thích thì tướng công sẽ mua cho tức phụ"
Nói rồi vỗ vỗ ngực mình, một bộ hãy tin tưởng tướng công. Lưu Tuệ cười nhẹ, lắc đầu nói : " Chỉ là cảm thấy cái hộp này rất đẹp nên xem thêm chút thôi"
Diệp Minh gãi đầu ra là tức phụ thích vỏ hộp bánh này. Ngày hôm sau, khi Lưu Tuệ tỉnh dậy thấy trên bàn có khoảng năm cái vỏ hộp bánh của hòa đường kí. Lại thấy tưởng công hai mắt như cún con nhìn mình. Cảm thấy dở khóc dở cười ,vươn tay xoa đầu khen ngợi tướng công nhà mình. Diệp Minh được xoa đầu thỏa mãn cười ngô nghê.