“Đến chiều là tôi trở về rồi.”
“Khi nào về thì tôi mang dưa hấu về cho, ngoan ngoãn ở nhà nha!”
Đến lúc này Lâm Dương mới biết, Hoa Hải Ninh có công việc hợp pháp bình thường, lại còn là một bà chủ lớn của Thanh Châu.
Chín giờ.
Lâm Dương đi xuống mật thất dưới lòng đất, bắt đầu thử luyện đan.
Tại sao luyện đan cần phải có lò luyện đan?
Bởi luyện đan không phải xào rau, cứ thả hết dược liệu vào nồi nấu lên là được, cái đó là thuốc, không phải đan; So với đan dược thì kém hiệu quả rất nhiều, bởi vì mỗi một dược liệu đều có những tác dụng khác nhau, luyện đan là để loại bỏ tất cả những cái vô dụng của chúng, chỉ để lại những tác dụng cần thiết, lại được cô đọng bằng chân nguyên…
Với những loại cao cấp hơn, thậm chí còn được hấp thụ linh khí của đất trời, chứa vào trong một viên đan dược.
Thế nên, không thể dùng nồi bình thường được, chỉ cần chân nguyên chấn động một chút thôi thì cũng làm cái nồi vỡ tan.
Hai cái lò trước đó đã thất bại rồi.
May là Hoa Hải Ninh thu thập rất nhiều các loại dược liệu, lần đầu Lâm Dương thử làm những việc này, anh thử rất nhiều lần, mỗi lần thử đều rất tiết kiệm, toàn là thử nghiệm từng chút một.
Về sau, anh lại thử thêm nhiều lần nữa.
Tỉ lệ thành công càng lúc càng cao, về sau chỉ cần hai tiếng đồng hồ đã có thể luyện ra được bảy viên khai mạch đan.
Cộng thêm một viên lúc trước, tổng cộng có tám viên.
Đáng nói là trận pháp bên trong cái lò thiếu chân, nó tỏa ánh sáng vàng trong lúc luyện đan, thứ này đã giúp đỡ rất nhiều.
Lâm Dương tự mình thử một viên, hiệu quả cũng không tệ.
Sau đó anh tìm đến chỗ Vương Hồng, sau một hồi lâu nói chuyện phân tích, thuyết phục được bà bắt đầu học Ngân Sương Quyết.
“Đây là một loại kungfu để dưỡng khí, cũng giống như lúc trước mẹ tập Yoga vậy, nhưng mà cái này tốt hơn Yoga nhiều, tập luyện thường xuyên có thể đề cao thể chất, còn có thể dưỡng da làm đẹp nữa!” Lâm Dương cố gắng thuyết phục: “Mẹ mới tỉnh lại, cơ thể vẫn còn yếu ớt, việc luyện tập cái này rất cần thiết.”
“Được rồi! Mẹ nghe lời con trai vậy.”
“Mẹ uống thuốc đi, rồi con sẽ giúp mẹ.”
Một tiếng sau, Vương Hồng từ một người phụ nữ rất bình thường cứ như thế trở thành võ giả Hoàng cấp trung kỳ; hơn nữa nếu như kiên trì luyện tập thì lực phòng ngự của cơ thể sẽ càng lúc càng mạnh.
“Toát hết cả mồ hôi, nhưng mà quả thật mẹ thấy khỏe hơn nhiều, mẹ đi tắm cái đã, một lát nữa làm thịt kho cho con, con với bố con hồi đó thích nhất…”
Vương Hồng nói đến đây thì im bặt.
Bà đúng là vẫn chưa quen được bỗng nhiên cuộc sống không có chồng mình bên cạnh.
Nhìn Vương Hồng im lặng đi vào trong phòng, đôi mắt Lâm Dương như mang theo tia điện…Lâm Bắc, ông đã suy nghĩ kĩ chưa?
Đúng vào lúc này, Hoa Hải Ninh gọi điện thoại đến.
“Đàn anh, điều tra được thủ pham sát hại Lục Hoàn là ai rồi?”
“Ồ? Là ai?”
Hoa Hải Ninh nói: “Là một tù nhân ở chung nhà tù, chúng tôi đã tra ra được một số tin tức, người này bị bắt vì tội gϊếŧ người, ở trong tù thì có xung đột với Lục Hoàn nên mới gϊếŧ chết hắn ta, chỉ là, người này lúc trước là thành viên của một thế lực ngầm, nên tôi nghi ngờ hắn ta là nghe theo chỉ thị của kẻ khác.”
“Đàn anh, anh yên tâm, tôi sẽ tiếp tục điều tra về người này, chắc là sẽ moi được nhiều thứ từ miệng hắn ta.”
“Ừ, cô cực khổ rồi.”
Hoa Hải Ninh nói: “Vậy thì có phần thưởng gì không?”
Lâm dương trả lời: “Khai mạch đan, được chứ.”
“Thật à, thật là tốt quá đi, tôi sẽ về liền.” Hoa Hải Ninh hưng phấn nói, ngừng một chút, lại nghĩ ra một chuyện khác: “Đúng rồi, còn có tin tức của một người khác, lần trước anh nói tôi điều tra, thư kí lúc trước của bố anh, Kim Mai Khiết.”
Lâm Dương hỏi: “Cô ta có khả nghi không?”
Hoa Hải Ninh trả lời: “Người này có thể nói là rất thần bí, chúng tôi kiểm tra hết hồ sơ thông tin của cô ta kết quả lại là, những tư liệu ở trên đa phần đều đã bị làm giả, nơi sinh của cô ta vốn dĩ không có tồn tại người này, ngoài ra, cô ta còn nhiều lần đi ra đảo Linh Côn, số lần quả thực đến không hết.”
Nếu như có gì khả nghi.
“Còn nữa, hôm nay cô ta sẽ đến hội bán đấu giá dược phẩm của Lâm Bắc”
Hoa Hải Ninh vừa cúp máy, lại có một người khác gọi đến.
Lần này, thế mà lại là ma nữ nhỏ của nhà họ Diệp, Diệp Tiểu Manh gọi đến.
“Alo, Lâm Dương, tối nay đi đến hội bán đấu giá đi.”