“Không sao, cho tôi địa chỉ và thời gian, tôi sẽ tự mình đến đó.” Lâm Dương lập tức cười nói.
“Để tôi đến đón anh.”
“Không cần, không cần, để cô đi đón như vậy là làm phiền cô rồi.”
“Được thôi!”
Diêu Mộc Nhã nhẹ nhàng nói, cuối cùng nói thêm: “Chủ yếu là vì ông nội tôi muốn gặp anh, cho nên anh không cần phải suy nghĩ vòng vo.”
Lâm Dương ngây người một chút rồi nói: “Tôi không muốn quanh co vòng vo Tam Quốc, tôi biết đây không phải chủ ý của cô.”
“Tôi…tôi sẽ không nói với anh nữa, anh mau tới đi!”
Khuôn mặt Diêu Mộc Nhã đỏ bừng, có chút tức giận.
Cái gì không phải là chủ ý của tôi chứ?
Khi nhận được địa chỉ, Lâm Dương nhìn vào thì thấy ghi ở một khu dân cư phía tây thành phố Giang Châu, xem ra đó chính là nhà của Diêu Mộc Nhã rồi.
Sau khi nói chuyện với Vương Phương và những người khác, anh đã hít vào một chút linh khí trên miếng ngọc bội để bổ sung tinh thần trí lực.
Đi ra ngoài.
Nhà họ Diêu.
Diêu Mộc Nhã trang điểm trước gương, thay hơn chục bộ quần áo, trên giường, trên cả ghế đều vất tứ tung, nhưng cô ấy vẫn không hài lòng.
Lúc này, bà cụ tươi cười bước vào hỏi: “Mộc Nhã, chọn quần áo thế nào rồi?”
Diêu Mộc Nhã có chút buồn bực nói: “Bà nội, cháu giường như không chọn được bộ quần áo nào thích hợp.”
Bà cụ kéo cô ấy và nói: “Cháu gái bà đã lớn thật rồi. Không phải cháu không có quần áo phù hợp. Dù cháu mặc gì cũng sẽ cảm thấy không hoàn hảo, nhưng trong mắt bà, cháu mặc gì cũng hoàn hảo.”
“Bà!”
“Tương tự, nếu chàng trai đó thích cháu, ngay cả khi cháu mặc một chiếc áo sơ mi rách nát, cháu vẫn là thiên thần hoàn hảo trong mắt anh ta.”
Sắc mặt Diêu Mộc Nhã đỏ bừng, như có chú hươu con đang chạy lăng xăng trong tim cô ấy vậy.
Bà cụ nói: “Bà muốn xem anh ta có thực sự có ba đầu và sáu tay, lấy lòng tất cả đàn ông và phụ nữ trong gia đình này hay không”.
Không chỉ Diêu Mộc Nhã hoang mang lo sợ, ngay cả Diêu Đức Bằng cũng suốt ngày khen ngợi.
Bà cụ phải ghen tức rồi.
Cuối cùng, Lâm Dương cũng đến.
“Đinh đoong, đinh đoong!”
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, nhịp tim của Diêu Mộc Nhã nhanh hơn bao giờ hết.
Vẻ mặt Lâm Dương bình tĩnh, cầm trên tay một giỏ trái cây, nhưng khi nhìn thấy Diêu Mộc Nhã thì sững sờ, nói: “Bác sĩ Diêu, quần áo của cô có bị ngược không đấy?”
Diêu Mộc Nhã nhìn xuống và xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui xuống đất.
Chọn đi chọn lại, chọn hơn nửa tiếng, kết quả quần áo mặc ngược, thật sự không nói nên lời.
“Vào đi, tôi vừa mặc đại một bộ thôi, lẽ nào anh muốn vì sự xuất hiện của anh mà tôi phải quần là áo lượt, trang điểm son phấn ư?” Diêu Mộc Nhã trợn mắt hỏi.
“Ấy chết, đương nhiên không phải như vậy rồi, cô thậm chí không cần mặc gì cũng được mà.”
“...”
“Haha, ý của tôi là,chỉ cần cô thấy vui vẻ là được.”
Ngay sau đó, Diêu Đức Bằng cũng xuất hiện.
Lâm Dương nhìn xung quanh một lúc và nhận ra rằng không có ai khác ngoại trừ vị khách là chính mình.
Sau khi ngồi vào chỗ, bà cụ cứ nhìn Lâm Dương, đôi mắt viễn thị mờ mờ nhìn anh cười cứ như thể bà mẹ vợ nhìn con rể vậy.
“Dạ...bà ơi, cháu chúc bà sinh nhật vui vẻ, may mắn và trường thọ!”
Lâm Dương đã tặng một món quà mà anh đã mua trên đường vừa rồi.
Đó là một tượng Phật bằng ngọc có giá trị không cao.
Đúng lúc này, thực sự có người đến.
Đó là một cặp ông và cháu.
Ông già tinh thần sảng khoái và có đôi mắt sắc bén.
Người thanh niên kia thì trông kiêu ngạo và lỗ mũi dựng đứng.
Ông lão bước vào, nói lớn:
“Ông Diêu, tôi tới đây để gửi cho ông một đứa cháu rể đáng mơ ước. Nhìn xem, cháu trai của tôi, nó vừa mới từ nước ngoài trở về, còn cháu gái của ông đến giờ vẫn chưa lập gia đình.” Tôi ở đây để giúp ông nhưng tôi có một lo lắng. Nếu ông không để ý con bé nữa, cháu gái của ông sẽ ế, trở thành một bà già.”