Chương 137

"Gì cơ, chết rồi sao?"

"Tại sao lại chết?"

Lâm Dương kinh ngạc, thiếu chút nữa nhảy lên.

Lục Hoàn - tài xế chiếc xe vận tải, là manh mối quan trọng nhất trong việc điều tra vụ tai nạn xe năm đó, người này chết rồi, chẳng phải là chặt đứt đầu mối hay sao?

"Tôi vừa đi xác nhận lại rồi, đúng là đã chết, nghe nói là vượt ngục, không cẩn thận bị điện giật chết, toàn thân đen thui, Tôi còn chụp lại ảnh nữa, anh muốn xem không?”

Lâm Dương gật đầu.

Đến khi Hoa Hải Ninh đem bức ảnh ra, quả nhiên là cháy đen như than, đến mặt cũng nhìn không ra.

"Không đúng."

Lâm Dương đột nhiên lắc đầu.

"Chỗ nào không đúng?" Hoa Hải Ninh nhìn vào anh, "Lẽ nào đây không phải Lục Hoàn?"

"Là Lục Hoàn, nhưng anh ta không phải bị giật điện chết.”

Bị giật điện chết, hay là bị ám sát, người khác có thể nhìn không ra, nhưng kiến thức về y học của Lâm Dương đã vượt xa người thường, tuy chỉ là qua bức ảnh, nhưng anh vừa nhìn đã nhận ra, cái chết của người này, có lẽ là bị người khác gϊếŧ trước, sau đó lại bị giật điện... là thiêu hủy thi thể.

"Ý anh là, có người gϊếŧ Lục Hoàn?”

Lâm Dương gật đầu, cầm lấy điện thoại, phóng to bức ảnh, đặc biệt là vị trí yết hầu: “Nhìn thấy không? Khớp xương ở chỗ này không đúng, xương ở họng bị gãy rồi, còn có biểu cảm trên gương mặt của anh ta, người bị giật điện chết, biểu cảm sau khi chết của họ không phải như này.”

Anh trả lại điện thoại cho Hoa Hải Ninh.

Không ngờ ngón tay lúc này lướt một phát, bức ảnh trên màn hình liền chuyển thành bức khác.

Lâm Dương tập trung nhìn, hô hấp liền thay đổi.

Đó là một bức ảnh tự sướиɠ rất đặc biệt.

"Khụ, thân hình đẹp lắm.”

Anh khen một câu.

Hoa Hải Ninh mặt đỏ bừng: “Hừ, không phải là có mặc quần áo sao, có gì ngạc nhiên chứ, anh đó, nên nhanh chóng làm gì cần làm với vợ anh đi, không thì cứ tiếp tục thế này, tôi sợ anh có đυ.ng phải một bà béo cũng nhịn không nổi đấy.”

Trở lại vấn đề.

Hoa Hải Ninh lập tức gọi điện thoại, là gọi cho thuộc hạ của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, bảo bọn họ tiếp tục âm thầm điều tra cái chết của Lục Viễn, nhất định phải tìm được thủ phạm thật sự gϊếŧ Lục Viễn, gọi xong, liền nói với Lâm Dương: “Yên tâm đi, chỉ cần Lục Hoàn thật sự là bị người khác gϊếŧ chết, nhất định sẽ tìm ra được thủ phạm.”

Lâm Dương đi đến bên cửa sổ, nhìn bên ngoài.

Ánh mắt liền chìm vào khoảng không xa xăm.

Anh hai ngày trước mới đến biệt thự nhà họ Lâm, cảnh cáo Lâm Bắc xong.

Trở về, Lục Hoàn liền chết rồi.

Xem ra, năng lượng sau lưng Lục Hoàn rất lớn, đến cả trong nhà tù cũng có thể xuống tay.

Hoa Hải Ninh bước đến bên cạnh anh, nói: “Anh có phải đang nghi ngờ là người nhà họ Lâm ra tay không?”

Lâm Dương nói: “Hai ngày trước tôi thấy thư ký của bố tôi, một người phụ nữ ba mươi tuổi, giờ đây trở thành cánh tay đắc lực của Lâm Bắc, ngày trước đúng là tôi không hề biết, người phụ nữ này lại là một võ giả, hơn nữa tu vi không hề kém... nếu như hôm qua cô không nâng cao ranh giới, có lẽ cũng không phải là đối thủ của cô ta.”

"A? Cô ta tên là gì? Tôi giúp anh tìm hiểu.”

"Kim Mai Khiết.”

"Được.”

Vừa nói xong, Hoa Hải Ninh liền nhớ ra chuyện chính, "Sư huynh, vật liệu anh nhờ tôi thu thập hôm qua, tôi đã có đủ rồi, khi nào có thể luyện đan vậy?”

Lâm Dương hơi bất ngờ: “Nhanh vậy sao?”

Cô ấy gật đầu, nói ừ ừ.

Lâm Dương nói: “Luyện đan thì cần lò luyện đan, thứ này bây giờ rất khó tìm, tôi có thử tìm vật thay thế, nồi bình thường không thể dùng được, nếu không thì chỉ có thể đến tiệm sắt, làm một cái hoàn chỉnh.”

Hoa Hải Ninh khoanh tay lại, gõ ngón tay lên mặt vài lần, nói: “Lò luyện đan sao? Có một người có khả năng có, tôi gọi điện hỏi thử xem.”

Người phụ nữ có thể coi như rắn độc ở Thanh Châu, giao du cực nhiều, mạng lưới cực lớn.

Rất nhanh, cuộc gọi vừa kết thúc, cô liền nói: “Có, ở chợ đồ cổ phía bên kia, còn có vài cái, hay là, bây giờ đi xem thử luôn?”