Chương 2. Tân nương

Thấy tôi vẫn không đồng ý, nó lại nghĩ cách khác.

“Hay là chúng ta chơi trò bái đường thành thân đi! Mũ này là của Dạ Nguyệt, hôm nay để Dạ Nguyệt được làm tân nương trước, hôm sau sẽ đến lượt chúng ta!”

Tất cả đều đồng ý, tôi cũng thấy trò này có vẻ hay hay.

Hôm đó tôi làm tân nương, còn tân lang là thằng nhóc Đại Minh, con nhà bán thịt lợn trong thôn.

Đến đêm đi ngủ, tôi mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ. Tôi mơ thấy mình lại bị Phong Bà Bà nhốt bên ngoài, sau đó tôi mệt quá nằm thϊếp đi. Trong lúc mơ màng, tôi chợt thấy có một bóng người đứng trước mặt tôi.

Tôi dụi dụi mắt, nhận ra người đó là ai, cười nói vui vẻ:

“Đại Minh!”

Đại Minh nhìn tôi chằm chằm, chẳng nói gì, khuôn mặt trắng nhợt vô hồn. Tôi thấy cậu ta rất kỳ lạ, bèn đặt tay lên trán cậu ta sờ thử:

“Trời đất! Sao trán cậu lạnh toát vậy?”

Đại Minh nhìn tôi buồn buồn, từ từ tan biến đi như một làn khói. Tôi còn đang ngơ ngác thì đã có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi:

“Tân nương của ta, em to gan lắm…”

Tôi giật mình tỉnh giấc, trán nhễ nhại mồ hôi. Sờ tay sang chỗ bên cạnh, Phong Bà Bà vẫn đang nằm cạnh tôi, tôi khẽ thở phào một hơi. May quá, thì ra chỉ là mơ, tôi không bị bà ấy đuổi đi.

Thế nhưng hôm đó lũ trẻ trong thôn không đến chơi nữa. Tôi nghe người trong thôn nói, con trai nhà bán thịt lợn mới chết đuối. Tôi giật bắn người, nghĩ lại giấc mơ đêm qua, khẽ rùng mình ớn lạnh, nhưng không dám kể cho ai.

Bẵng đi một thời gian, lũ trẻ trong thôn đã hết sợ, lại đến nhà Phong Bà Bà tìm tôi chơi. Mỗi ngày một đứa làm tân nương, một đứa làm tân lang, cho đến khi lại quay về lượt của tôi. Lần này tân lang của tôi là Tiểu Minh, em họ của Đại Minh.

Đêm đó đi ngủ, tôi lại mơ thấy giấc mơ đáng sợ hôm trước, chỉ khác là lần này không phải Đại Minh, mà là Tiểu Minh.

Trán của Tiểu Minh cũng lạnh toát y như vậy, và sau khi cậu ta biến mất, tôi lại nghe thấy giọng nói ám ảnh đó vang lên bên tai:

“Tân nương của ta, em to gan lắm…”

Tôi sợ hãi tỉnh giấc, đập vào mắt tôi là khuôn mặt của Phong Bà Bà, bà ấy đang nhìn tôi chăm chú. Lần này tôi sợ thật rồi, tôi vội rúc đầu vào lòng Phong Bà Bà, vừa nói vừa khóc kể về giấc mơ kỳ lạ tôi đã gặp.

Phong Bà Bà đưa tay xoa đầu tôi, thở dài nói:

“Đứa trẻ ngốc, lần sau đừng chơi trò đó nữa.”

Rồi bà tịch thu luôn cái mũ đội đầu, cùng với bộ hỷ phục đem cất kỹ.

Ngày hôm đó, rất nhanh tôi đã nghe được tin Tiểu Minh cũng bị chết đuối, y như Đại Minh lần trước…

Người lớn có thể không hiểu nhưng bọn trẻ chơi cùng tôi đều nhận ra, chúng không còn chơi cùng tôi nữa, tránh xa tôi như tránh tà. Chúng đặt cho tôi một cái biệt danh nghe rất khó chịu: “Vợ Ma.”

Đó là chuyện của nhiều năm về trước. Bây giờ tôi đã mười chín tuổi, những đứa trẻ khi đó cùng lứa với tôi cũng đều đã lớn. Tất cả đều đã hiểu chuyện hơn trước, chuyện năm đó cũng không còn ai nhắc đến nữa. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có người gọi tôi là “Vợ Ma”, tôi nghe mãi cũng quen, không thèm để ý nữa.

Phong Bà Bà chỉ cho tôi học hết cấp ba, học xong thì ở nhà phụ giúp bà công việc trấn vong. Tôi chán nản vô cùng, từ bé đến lớn đều chỉ được phép quanh quẩn bên Phong Bà Bà, tôi muốn ra khỏi thôn, khám phá thế giới bên ngoài cơ.

Phong Bà Bà cau mày nói với tôi:

“Sao đây? Sợ bà già này chết rồi, không có ai nuôi ngươi ư?”

Tôi nghẹn lời:

“Con không có ý đó mà!”

“Không phải lo, bà già này đủ tiền cho ngươi lập nghiệp, của hồi môn xếp từ nhà ra ngoài ngõ!”

Tôi lo ngay ngáy, chẳng lẽ Phong Bà Bà muốn gả tôi đi?

[…]

Hôm đó, có người đến tìm Phong Bà Bà, nghe nói là trong thôn sắp có đám cưới, hai nhà đến xem bát tự cô dâu chú rể, xem ngày lành tổ chức đám cưới. Tôi nhìn cô dâu có chút quen mặt, lục lọi trí nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra.

Tiểu Dao, đứa hồi nhỏ rất ghét tôi, hay bày trò bắt nạt tôi. Kể từ ngày tôi bị gán cho cái biệt danh “Vợ Ma”, hai chúng tôi chưa từng gặp lại, chưa từng nói chuyện. Năm nay tôi mười chín tuổi, vậy thì Tiểu Dao mười tám tuổi. Lấy chồng tuổi này có vẻ hơi sớm…

Tiểu Dao thực sự là một đứa rất xấu bụng, tôi cũng không ưa gì cô ta, chỉ ngồi yên lặng một bên nhìn Phong Bà Bà xem bát tự. Tôi tò mò không biết chú rể của Tiểu Dao trông như thế nào, sao không cùng đi với cô ta? Ngồi hóng hớt một lúc, cuối cùng tôi cũng hiểu.

Nhà Tiểu Dao nghèo, mười tám tuổi đã bị bắt lấy chồng, chồng của cô ta là một lão già năm mươi tuổi, nhà chẳng có gì ngoài tiền. Tôi nhìn bản mặt buồn bí xị của Tiểu Dao, dù không ưa gì nhau nhưng tôi vẫn thấy cô ta thật đáng thương.

Tối đó, tôi đột nhiên thấy Phong Bà Bà lấy ra bộ hỷ phục và cái mũ đội đầu, ướm lên người tôi, ngắm đi ngắm lại, vừa ngắm vừa nói:

“Đám thiếu nữ trong thôn đều lấy chồng cả rồi…”